Thái Hoa Đạo Tôn cười nói: “So với cậu thì còn kém xa”.  

 

Nói chuyện mấy câu, cô ấy nói: “Huyền Bình, chị phải rời đi rồi”.  

 

Ngô Bình vội hỏi: “Chị Lạc muốn đi đâu?”  

 



Thái Hoa Đạo Tôn khẽ thở dài, nói: “Năm đó chị bị người gần gũi nhất làm hại, nên mới sụp đổ. Chị nhận được tin, trong gia tộc có chuyện, chị phải quay về giải quyết, đồng thời chấm dứt ân oán năm xưa với người kia”.  

 

Ngô Bình nói: “Chị Lạc, chuyện của chị là chuyện của em, em đi với chị”.  

 



Lạc Ngưng Đan khẽ cười: “Huyền Bình, chuyện của chị, bản thân chị quyết định, chị không muốn liên lụy đến cậu”.  

 

Ngô Bình: “Không được. một mình chị quay về em không quan tâm”.  

 

Lạc Ngưng Đan bất đắc dĩ, nói: “Thôi được, cậu muốn đi thật vậy thì ở bên cạnh xem thôi, tự chị sẽ giải quyết”.  

 

Ngô Bình rất hiếu kỳ, hỏi: “Chị Lạc, người năm đó hại chị là ai?”  

 

Lạc Ngưng Đan im lặng một lúc rồi nói: “Em gái ruột của chị”.  

 

Ngô Bình ngây người, em gái ruột làm hại chị gái?

Lạc Ngưng Đan khẽ thở dài, nói: “Gia tộc chị là thế lực lớn thứ hai ở đại lục Tinh Lan, cao thủ trong tộc xuất hiện rất nhiều. Nhưng gia tộc càng lớn, tình người càng bạc bẽo. Chị có thiên phú đan đạo, dưới sự bồi dưỡng trong gia tộc, đã trở thành Đạo Tôn, trình độ luyện đan cũng tăng không ngừng”.  

 

“Vì vậy, gia tộc đứng đầu đại lục Tinh Lan, thế tử nhà họ Trình là Trình Văn Hổ cử người đưa sính lễ, muốn kết duyên với chị. Nói thật, lúc đó trong lòng chị cũng có chút vui mừng, dù sao có thể gả vào nhà họ Trình đối với chị cũng không có gì xấu. Nhưng sau khi nhà họ Trình đưa lễ không lâu thì em hái chị Lạc Châu lại liên thủ với mẹ ruột mình, cướp lấy đạo cốt da thịt của chị, trở thành dáng vẻ của chị, sau đó lại chiếm được truyền thừa đan đạo của chị”.  

 

Ngô Bình: “Nói như vậy, chị và Lạc Châu là cùng cha khác mẹ, cô ta và mẹ cô ta đã hại chị”.  

 

Lạc Ngưng Đan: “Lạc Châu biến thành dáng vẻ của chị, nếu không phải chị dựa vào bí pháp chuyển thế trọng sinh thì kết cục vô cùng bi thảm”.  

 

Ngô Bình: “Chị Lạc, chị là Đạo Tôn, sao lại bị ức hiếp như vậy, chị không phản kháng sao?”  

 

Lạc Ngưng Đan cười khổ: “Cậu biết mẹ của Lạc Châu là ai không? Bà ta vốn là người nhà họ Trình, tuy địa vị trong gia tộc không cao, nhưng thực lực lại mạnh. Lúc đó, bà ta cũng có tu vi Đạo Tôn, hơn nữa, bà ta đã ra tay trước với chị, đương nhiên chị không có sức phản kháng”.  

 

Vẻ mặt Ngô Bình giận dữ: “Người đàn bà độc ác này đúng là đang chết, chị Lạc, em nhất định sẽ xả giận cho chị!”  

 

Lạc Ngưng Đan nói: “Chị nhận được tin, người đàn bà độc ác kia chuẩn bị ra tay với mẹ chị”.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play