Người này nói: “Thánh chủ, thị trấn của chúng tôi chỉ là một trạm tiền đồn, đi qua ngọn núi đó còn có một thành phố, có mấy triệu người sinh sống trong thành”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên, thế mà lại có đến mấy triệu người.
Anh suy ngẫm một lúc rồi lại hỏi: “Tại sao mọi người lại gọi tôi là thánh chủ?”
Người này nói: “Trước khi Thiên Thánh đi đã để lại một ý chí, sau này người đầu tiên xuất hiện ở bờ sông đối diện chính là thánh chủ của chúng tôi, là người tiếp quản vị trí Thiên Thánh”.
Ngô Bình: “Thế nên mọi người mới cắm chốt ở đây là vì đợi tôi?”
“Đúng thế, cuối cùng thánh chủ cũng đã xuất hiện, tốt quá”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi còn có một người đi cùng, tôi đi dẫn cô ấy đến”.
Thế là anh quay lại dẫn Đường Tử Di đến thị trấn.
Người đó chút địa vị trong thị trấn đều đã đến, mọi người ngồi trong một đại sảnh, ai nấy cũng đều cung kính đứng đó, chỉ có Ngô Bình và Đường Tử Di là đang ngồi.
Ngô Bình: “Tôi không hiểu rõ về nơi này, có vài việc muốn hỏi mọi người”.
Mọi người đồng thanh nói: “Vâng”.
Ngô Bình: “Ai là người phụ trách nơi này?”
Một người đàn ông trung niên cao to bước ra, hắn quỳ một gối xuống đất rồi nói: “Thánh chủ, tôi là Tinh Lạc Vũ, người chịu trách nhiệm mọi việc ở thị trấn”.
Ngô Bình nói: “Tinh Lạc Vũ, đây là nơi nào?”
Tinh Lạc Vũ: “Nơi này là một trong các hành cung của Thiên Đế, Thiên Đế thường sống ở đây”.
Ngô Bình chỉ vào mặt trời ngoài kia hỏi: “Mặt trời này có phải là tia sáng của vũ trụ chính không?”
Tinh Lạc Vũ: “Thánh chủ sáng suốt, đó là một con đường do Thiên Đế mở ra bằng bản lĩnh cao siêu của mình, dẫn đến ánh sáng mặt trời của vũ trụ chính”.
Ngô Bình vô cùng kính phục nói: “Con đường có thể mở ra vũ trụ chính, dẫn đến ánh sáng mặt trời, đúng là lợi hại”.