Trong căn nhà của nhà họ Thương ở đại lục Thương Hại, Phiêu Miểu bị trói bằng một sợi dây thừng màu đỏ, pháp lực bị khống chế, không thể động đậy. Lúc này bà ấy ngồi trên một chiếc ghế, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.
Công tử thứ hai của nhà họ Thương - Thương Nguyên Cực đứng đối diện, hắn cười nói: “Phiêu Miểu, thế nào? Bà có đồng ý đề nghị của tôi không? Nếu đồng ý, bà chẳng những có thể không chết mà còn có thể được nhà họ Thương tôi giúp đỡ, trở thành Đạo Tôn”.
Phiêu Miểu nhìn hắn lạnh lùng nói: “Nhà họ Thương sẽ phải trả giá cho những gì các người đã làm”.
“Trả giá?”, Thương Nguyên Cực cười nhạo: “Lão tổ Huyền Nguyên và đệ tử của ông ta, ngoài bà ra đều đã bị tôi giết hết rồi, còn ai có thể đe dọa được nhà họ Thương tôi?”
Phiêu Miểu không trả lời, nói rõ từng câu từng chữ: “Nếu nó về chắc chắn sẽ trả thù cho bọn tôi”.
Thương Nguyên Cực lắc đầu: “Phiêu Miểu, tôi đã đợi bà mười mấy ngày, bà còn cố chấp như vậy, tôi đã sắp mất kiên nhẫn rồi”.
Hắn vung tay lên thì có một đệ tử nữ bị dẫn vào phòng, là một đệ tử chân truyền của Phiêu Miểu.
“Không đồng ý thì tôi sẽ giết hết từng người bên cạnh bà, đây là người đầu tiên”.
Nói rồi hắn vung tay lên đánh đệ tử nữ này, thế nhưng tay hắn vừa giơ lên lại có một chưởng từ hư không xuất hiện, hai lòng bàn tay đánh vào nhau.
Sức mạnh đáng sợ tấn công đến, Thương Nguyên Cực văng ra xa mấy chục mét, nôn ra máu, cả cánh tay vặn vẹo biến dạng, sức mạnh đáng sợ cũng đi vào trong cơ thể hắn khiến hắn không thể cử động.
Người đến chính là Ngô Bình, anh bước đến trước mặt tiên tử Phiêu Miểu, vung tay muốn cởi sợi dây đỏ ra, nhưng sợi dây đỏ là một món pháp khí kỷ nguyên, uy lực rất lớn, lập tức phát ra ánh sáng đỏ để chống lại sức mạnh của Ngô Bình.
Ngô Bình hừ một tiếng, nắm chặt lấy đầu sợi dây, sức mạnh hung hãn đi vào trong, sợi dây đỏ này lập tức đứt đoạn, sau đó bốc cháy rồi biến mất.
Tiên tử Phiêu Miểu đã được tự do, lúc nhìn thấy Ngô Bình, vô vàn cảm xúc lẫn lộn nói: “Huyền Bình, không ngờ ta còn có thể gặp được con”.
Ngô Bình: “Sư tôn, con đến muộn quá”.
Tiên tử Phiêu Miểu bi thương nói: “Sư tổ và sư bác của con đều bị nhà họ Thương giết hại rồi. Nhưng vào thời khắc nguy cấp nhất, họ đã dùng bí pháp để đưa rất nhiều đệ tử đi, cũng xem như để lại người lo hương hỏa”.
Ánh mắt Ngô Bình đầy vẻ tức giận: “Nhà họ Thương sẽ phải trả giá”.
Thương Nguyên Cực nghiêm giọng nói: “Mày là ai?”
Tiên tử Phiêu Miểu tiến đến một bước, vung tay lên đánh chết Thương Nguyên Cực, sau đó nói: “Huyền Bình, mấy sư tỷ của con và vài đệ tử Kiếm Cung đều ở đây, mau đi cứu chúng đi”.
Ngô Bình bay lên không trung, thần niệm của anh lập tức bao trùm hơn nửa lục địa Thương Hải, rất nhanh đã tìm thấy mấy mươi đệ tử Kiếm Cung, anh lập tức cứu họ ra rồi giết hết những người trông coi đó.
Sắp xếp xong hết mọi thứ cho mọi người, Ngô Bình nhìn tiên tử Phiêu Miểu: “Sư tôn, bây giờ chúng ta tiêu diệt nhà họ Thương, trả thù cho mấy người sư tổ”.
Tiên tử Phiêu Miểu: “Nhà họ Thương có cường giả kỷ nguyên”.
Ngô Bình nói: “Không sao, con cũng có thể giết được ông ta”.
Nói rồi anh thả A Ly ra nói: “A Ly, cô bảo vệ sư tôn của tôi nhé”.
A Ly gật đầu: “Vâng thưa chủ nhân”.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gào đầy tức giận: “Là ai đã giết con trai tao? Ra đây chịu chết đi”.
Hóa ra là khi Thương Nguyên Cực vừa chết, bố hắn – gia chủ Thương Huyền Quang của nhà họ Thương đã cảm nhận được nên lập tức bay đến đây.