Vì thế, Ngô Bình đứng dậy, tiếp tục tiến lên, hai trăm bước, một trăm bước, năm mươi bước, cuối cùng anh đã lên núi!
Đi lên núi một đoạn, anh đã thấy một gốc cây cổ thụ hơn trăm mắt, xung quanh cây được bao bọc bởi ánh sáng, không ngừng tỏa ra sức mạnh hùng vĩ.
Thế nhưng, tầm mắt Ngô Bình không tập trung vào cây, mà chăm chú ở phần gốc, nơi ấy có một cái ao nhỏ.
Trong ao không phải nước, mà là máu, nó giống như đã tồn tại ở nơi này rất nhiều năm, nhưng vẫn chưa hề khô cạn. Cây cổ thụ này có thể mạnh như vậy, không ngừng tỏa ra năng lượng, chính là vì hấp thụ một phần nhỏ năng lượng!
“Là máu! Chẳng lẽ là máu của sinh linh vũ trụ chính kia?”. Ngô Bình kích động trong lòng, cúi người xuống, dùng tay chạm vào máu kia.
Tay anh vừa chạm vào máu huyết, từng giọt máu giống như có sinh mệnh, dọc theo làn da, sau đó bao vây toàn thân, rồi từ mũi miệng tai tiến vào trong thân thể anh!
Máu huyết tiến vào thân thể, Ngô Bình đã cảm thấy thân thể rét lạnh, một luồng sức mạnh khiến anh nghẹt thở. Cảm giác này, giống như một con sâu gặp lũ ào đến, căn bản không thể có sức chống đỡ.
Cũng may, vũ trụ nhỏ trong người anh lập tức có phản ứng, chớp mắt đã có vô số lốc xoáy năng lượng hình thành trong tâm vũ trụ, huyết máu này ồ ạt xuyên vào lốc xoáy, sau đó bị tâm vũ trụ hấp thụ. Càng lúc càng có nhiều máu huyết xuyên vào thân thể anh, sau đó bị tâm vũ trụ hấp thụ, cả quá trình ước chừng chỉ một tiếng đồng hồ.
Khi máu huyết trong ao đã biến mất toàn bộ, Ngô Bình mất sức nằm xuống đất, đầu đầy mồ hôi, đôi mắt kinh sợ. Vừa nãy, anh thật sự nằm giữa bờ vực sống chết. Nếu không phải tâm vũ trụ hấp thụ mọi thứ thì anh chắc chắn đã bị máu huyết cắn nuốt, thân thể biến mất.
Lúc này anh mới chú ý, tâm vũ trụ đã thay đổi phức tạp hơn, hiện tại nó đã biến thành hình một quả trứng gà, giống như trạng thái thuở đầu của đất trời. Đồng thời, tâm vũ trụ cũng không ngừng tỏa ra năng lượng, khiến vũ trụ nhỏ của Ngô Bình càng lúc càng chân thực.
Đương nhiên, thân thể anh cũng có được lợi ích rất lớn, năng lượng tâm vũ trụ phóng ra, không ngừng tiến vào từng tế bào trong anh, thậm chí là máu huyết. Máu của Ngô Bình, là máu Ngũ Hành Thiên, sau này lại lần lượt trải qua Thánh Hoàng, Chân Tổ, máu huyết anh sớm đã tiến hóa thành một loại năng lượng đặc thù. Lúc này, máu huyết mạnh mẽ còn lại trong thân thể đã bị Thiên Huyết của anh quét sạch, nhanh chóng hấp thụ năng lượng trong đó.
Từ lúc đầu tu hành Thiên Huyết Kinh, Ngô Bình đã cảm thấy Thiên Huyết Kinh có khuyết điểm, dù sao người sáng tạo ra bộ công pháp này, thân thể cũng chưa đạt đến Thiên Huyết. Hiện tại, cuối cùng anh đã lấp được khuyết điểm này, thậm chí còn cảm thấy có thể tiến bộ nâng cấp trên nền tảng Thiên Huyết, đạt đến trạng thái cao minh hơn.
Thiên Huyết nuôi dưỡng thân thể anh, thần hồn Ngô Bình được kích hoạt, cũng bắt đầu có thay đổi. Sau khi trở thành Đạo Quân, thần hồn tu sĩ tiếp xúc đại đạo, đã là trạng thái thực thể rồi, nó thậm chí còn mạnh hơn cả thân thể, gọi là đạo thần. Lúc đó, Ngô Bình thậm chí đã có thể bỏ đi thân thể, chuyên tu đạo thần.
Lúc này, đạo thần không ngừng mạnh lên, mà Thiên Huyết liên tục hấp thụ năng lượng từ tâm vũ trụ, mãi đến khi đạo thần không thể hấp thu được nữa. Lúc này, đạo thần sau khi yên lặng một lúc, trên đầu đột nhiên tuôn ra vô vàn tia sáng, kết nối với từng ngóc ngách vũ trụ Chấn Đán. Chứng tỏ, cảnh giới của anh đã đạt đến giai đoạn cuối cùng của Đạo Quân, cấp số Đại Đạo Quân!