Ngô Bình: “Xem ra đã có nhiều người vào đó rồi, thế thì mình không vào nữa”, nói rồi, anh nhìn về phía đoạn đường bên kia.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, muốn sang phía đối diện thì phải nhảy. Nhưng hư không sẽ xuất hiện hỗn loạn nên dễ bị thổi bay lắm”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta dùng một sợi dây, em sẽ ném anh sang trước rồi anh kéo em sang sau”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Nhưng nhỡ có người gây trở ngại trong lúc chúng ta thực hiện thì mình sẽ gặp nguy hiểm”.  



 

Ngô Bình nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Họ không dám đâu”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều gật đầu, sau đó Ngô Bình lấy một sợi dây thừng ra rồi buộc một đầu vào người mình, đầu còn lại đưa cho Thiên Tuyết Linh Kiều.  



 

Tiếp theo, anh hít sâu một hơi rồi nhảy lên cao bay về phía bên kia. Khoảng cách hơn 100 m ét không xa, nhưng anh vừa bay được một đoạn thì xuất hiện vòng xoáy và cuốn anh vào trong, may mà có sợi dây thừng, không thì Ngô Bình đã bị hút vào hư không rồi.  

 

Đúng lúc này, tu sĩ ở hai bên đường đã xông ra, ai ấy đều lạnh mặt định bổ nhào về phía Thiên Tuyết Linh Kiều.  

 

Cô ấy đang đang dồn hết sức kéo Ngô Bình, khi cảm thấy có tu sĩ đến gần thì tức tối quát: “Các người đừng làm bậy”.  

 

“Ha ha, làm chờ mãi, hai người chết đi!”, một Thần tộc cười phá lên rồi tung một chưởng về phía Thiên Tuyết Linh Kiều định bắt cô ấy buông tay.  

 

Nhưng Ngô Bình bất ngờ xuất hiện trước mặt Thần tộc đó rồi bóp cổ hắn, tên kia hoảng sợ nói: “Anh chưa sang bên kia ư?”  

 

Ngô Bình: “Lũ kiến hôi như các người thì sao biết tôi đang làm gì được”, nói rồi, anh ném hắn vào hư không.  

 

Những tên khác sợ quá rồi quay đầu bỏ chạy, Ngô Bình mặc kệ rồi tiếp tục nhảy sang bên kia lần hai.  

 

Lần này, không còn ai cản trở họ nữa, cuối cùng anh đã an toàn đáp sang bên kia, sau đó anh dùng sức kéo Thiên Tuyết Linh Kiều sang cùng.  

 

Các tu sĩ ở đâu bên kia chỉ biết trơ mắt ra nhìn, nhưng không có dũng khí nhảy sang giống anh.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, đây là đoạn thứ hai của con đường Chân Thánh, trước chỉ có Thần tộc và Tiên tộc mới đi hết đoạn này thôi”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, mình vừa đi vừa xem”.  

 

Đi được một đoạn thì Ngô Bình nhìn thấy có một ngã rẽ rất rộng ở bên trái, lối này dẫn tới một lục địa trong hư không. Lục địa này có rừng rậm và núi cao, trong hư không đen tối toả ra khí tức sinh mệnh mạnh mẽ.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều mừng rỡ nói: “Đây là Thuỷ Thiên Nguyên trong truyền thuyết, Thần tộc từng có thiên kiêu tìm được kho báu ở đây đấy”.  

 

Ngô Bình: “Thế mình còn vào làm gì nữa?”  

 

“Vẫn vào chứ, nghe đồn Thần tộc đó chỉ lấy được một phần của kho báu thôi, vẫn còn nhiều thứ chờ mình khám phá lắm”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play