Thấy họ không thể cản bước nhóm Ngô Bình, các tu sĩ khác ở dưới chân núi đều nhìn sang với vẻ bực dọc.
Ngô Bình mặc kệ họ rồi quan sát đỉnh Thiên Nguyệt thì thấy phía dưới núi có một cánh cửa thuỷ tinh trong suốt. Xuyên qua cánh cửa này có thể nhìn thấy một chiếc bình ngọc đang lơ lửng trên không. Có ba phù văn xuất hiện ở một vị trí cách anh một mét, chúng có màu lam, vàng và đỏ. Ngoài ra, còn có một khối thuỷ tinh với một cô gái xinh đẹp khoảng 18 tuổi ở bên trong.
Thiên Tuyết Linh Kiều nói: “Nghe đâu ba phù văn này là bảo phù Tiên Thiên được sinh ra vào thời Hỗn Mang, chúng ẩn chứa sức mạnh rất lớn. Cô gái trong khối thuỷ tinh kia là một sinh linh Hòng Hoang có thực lực mạnh mẽ, chắc việc cô ấy say ngủ cũng liên quan đến chiếc bình ngọc”.
Lúc này, tu sĩ có thể chất Thiên Kiếp Bất Tử bị Ngô Bình rút máu đã chạy tới rồi cười nói: “Công tử có thực lực mạnh như vậy hay là thử xem sao?”
Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: “Anh thử rồi à?”
Tên kia: “Tiểu nhân có tư chất kém nên không dám thử. Nhưng công tử thì khác, kiểu gì cũng thành công”.
Ngô Bình biết thừa tên này không có ý tốt đẹp gì, khả năng cao là muốn thấy anh bị mất mặt, nhưng anh không bận tâm mà nói: “Anh nói cũng có lý”.
Nói rồi, anh đi tới gần cánh cửa thuỷ tinh rồi giơ tay ấn lên đó.
Các tu sĩ ở quanh đều trầm mặc, họ muốn thấy Ngô Bình mất mặt. Trước đó, đã có tu sĩ chạm vào cánh cửa này rồi, nhưng kết quả rất thảm, người bị thương nặng, người bị thương nhẹ.
Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, anh cẩn thận đấy”.
Thấy Thiên Tuyết Linh Kiều và Ngô Bình thân thiết như vậy, một tu sĩ Thần tộc bước ra rồi cười lạnh nói: “Linh Kiều thần nữ, chú ý thân phận của cô đấy! Cô là thần nữ thì tốt nhất đừng qua lại gần gũi với đàn ông của Nhân tộc, không thì sẽ bất lợi cho cả cô và hắn”.
Ngô Bình ngoái lại nhìn người đó rồi đi tới cạnh Thiên Tuyết Linh Kiều, sau đó ôm eo cô ấy và nói: “Giờ Linh Kiều là người phụ nữ của tôi rồi”.
Thần tộc kia biến sắc mặt rồi lạnh giọng nói: “Anh có biệt hậu quả của việc đó là gì không?”
Ngô Bình: “Hậu quả là Thần tộc nào dám bắt nạt Linh Kiều sẽ bị tôi giết”.
Thần tộc kia còn định nói tiếp, nhưng có một tu sĩ Nhân tộc đã vỗ vai hắn, hắn nhìn người đó rồi không nói gì nữa.
Tu sĩ Nhân tộc này cười phá lên rồi nói với Ngô Bình: “Cậu bạn, cậu cứ mở thử cái cửa này đi đã”.
Ngô Bình: “Tôi làm gì đến lượt anh dạy à?”
Nụ cười trên mặt tên kia cứng đờ, anh ta ho khan một tiếng rồi không nói gì nữa.
Ngô Bình kéo Thiên Tuyết Linh Kiều sang một bên, cô ấy thở dài nói: “Huyền Bình, hình như em làm liên luỵ đến anh thật rồi”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì anh cũng không sợ, môi trường ở đây khá tốt, anh đột phá cái đã”.
Lúc này, Ngô Bình không vội mở cánh cửa thuỷ tinh ngay, mà bắt đầu hoàn thiện cảnh giới Chân Tiên và cảnh giới Thần Tiên của con đường tu tiên Nhân đạo theo suy nghĩ của mình.