Nhìn chất lượng đan dược, Ngô Bình nói: “Cũng không tệ lắm, đan dược đế phẩm”.
Mã Bảo Ngọc ngây dại: “Đây là đan dược gì?”
Ngô Bình: “Nguyên Thần Đan, có thể cường hóa nguyên thần”. Nói xong thì nuốt một viên, cảm nhận dược lực trong đó.
Mặc dù đan phương tới từ thế giới bên ngoài, nhưng lúc này đây, hiệu quả vẫn tốt như thường. Cùng với dược lực phát tán, nguyên thần của anh ngày càng lớn mạnh.
Anh lập tức ngồi xếp bằng, thoáng chốc đã hoàn thành tu luyện của Pháp Sư tầng hai và Pháp Sư tầng ba, cũng dễ dàng đánh sâu vào tầng bốn, bắt đầu ngưng tụ pháp lực!
Bước này vô cùng khó khăn, pháp lực là cái gì, những tu sĩ chưa từng tiếp xúc căn bản không cách nào hiểu được. Cũng may Ngô Bình có cảm ngộ của bản thân, hơn nữa đã khơi thông thiên ý, còn nắm giữ linh lực.
Dưới cái nhìn của anh, pháp lực chính là linh lực, sau khi khơi thông với thiên địa sẽ hình thành một loại sức mạnh, nó là cầu nối giữa con người và thiên địa.
Thoáng chốc, Ngô Bình lại nuốt thêm một viên Nguyên Thần Đan, lúc này anh ăn liên tục ba viên rồi mới tiếp tục tu luyện.
Chưa đến nửa tiếng, quanh người anh bỗng nhiên được một vầng sáng bao bọc, một trường lực mạnh mẽ hình thành, bao phủ toàn bộ tòa nhà và khu vực xung quanh.
Cảm nhận được luồng sức mạnh này, Tiểu Vũ ngạc nhiên nói: “Anh Ngô, anh ngưng tụ ra pháp lực rồi, phải không?”
Ngô Bình mở mắt ra rồi mỉm cười gật đầu nói: “Ừm, là pháp lực”.
Sau đó, anh giơ tay ra điểm một cái, một tia lửa xuất hiện trên không trung rồi lượn hơn chục vòng, sau đó hoá thành một đoá hoa lửa.
Mã Bảo Ngọc nhìn đến ngây người rồi lẩm bẩm: “Pháp lực, đúng là pháp lực rồi”.
Ngô Bình nói: “Có pháp lực rồi thì tôi có thể luyện chế đan dược cấp pháp”.
Sau đó, anh nói với Mã Bảo Ngọc: “Ông Mã, chỗ ông còn dược liệu nào khác không?”
Mã Bảo Ngọc quỳ xuống nói: “Tiên sinh cần dược liệu gì, tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay”.
Ngô Bình: “Thế à? Ông không hận tôi nữa sao?”
Mã Bảo Ngọc tự vả vào mặt mình một cái rồi nói: “Là tiểu nhân có mắt như mù, tiên sinh tha mạng là tiểu nhân cảm kích lắm rồi. Từ giờ trở đi, tiểu nhân sẽ là nô tài hầu cạnh tiên sinh. Tiên sinh bảo gì thì tiểu nhân sẽ làm nấy”.
Ngô Bình: “Được, ông mang hết những dược liệu quý có thể tìm được đến đây cho tôi, để tôi xem có thể dùng chúng để luyện chế ra đan dược gì không”.
Mã Bảo Ngọc: “Vâng, tiểu nhân đi ngay ạ”.
Ngô Bình xua tay: “Đi đi”.
Mã Bảo Ngọc đi rồi, Tiểu Vũ mới hỏi: “Anh Ngô, anh không sợ Mã Bảo Ngọc này đi gọi người tới trả thù anh à?”
Ngô Bình bật cười nói: “Ông ta là người hiểu về luyện đan, sau khi biết được tài đan đạo của anh thì đã tôn anh lên làm thần rồi, chắc chắn ông ta sẽ không dám làm bậy đâu”.