Sau khi đột phá đến cảnh giới Nguyên Thần, anh liền nhân cơ hội tiến đến tầng thứ nhất của cảnh giới Pháp Sư, lĩnh ngộ tự nhiên. Mà Nguyên Thần tầng năm và Thiên Môn giúp anh dễ dàng đột phá.
Trời chạng vạng tối, anh đem theo vật liệu đi tìm thợ rèn tốt nhất thành Vân Đô, cửa tiệm binh khí Thiên Phong.
Cửa tiệm binh khí Thiên Phong này chủ yếu chế tạo binh đao, nhưng cũng nhận một vài đơn khác. Cửa tiệm rất lớn, đều là những thợ rèn có kinh nghiệm dày dặn hơn trăm người, trợ thủ lên đến mấy trăm.
Ngô Bình đến phòng khách của cửa tiệm binh khí, lập tức có một chưởng quầy đi đến, cười nói: “Quý khách, đã muộn vậy rồi, cửa tiệm sắp đóng cửa rồi”.
Ngô Bình nói: “Tôi muốn gặp ông chủ các anh”.
Anh nghe ngóng rồi, ông chủ cửa tiệm binh khí này rất lợi hại, mọi người gọi là “Thánh thủ thần búa”, không có thứ gì ông ta không làm được. Ngay cả một vài quái vật hùng mạnh cũng từng đến tìm ông ta chế tạo dụng cụ đặc thù.
Chưởng quầy cười nói: “Ông chủ chúng tôi không có ở đây, chi bằng ngày mai quý khách quay lại?”
Ngô Bình lập tức cầm túi lớn sau lưng ném xuống đất, bên trong đều là Tiền linh, anh thản nhiên nói: “Ở đây có hơn một triệu Tiền linh. Làm ra được đồ tôi muốn thì khoản tiền này thuộc về các người”.
Chưởng quầy nhìn cái túi, mắt bỗng sáng lên, ông ta cười “ha ha”: “Vậy quý khách đợi một lát, tôi lập tức đi mời ông chủ”.
Nhìn thấy tiền, chưởng quầy này đã mau chóng mời đến một người trung niên vóc dáng thấp vé. Tay trái người đàn ông nâng một chén trà, vừa uống trà vừa chầm chậm đi đến.
Ông ta nhìn Ngô Bình, gương mặt mập mạp khẽ tươi cười, nói: “Tại hạ là Kim Tam Kỳ! Quý khách hào phóng như vậy, muốn làm đồ gì?”
Ngô Bình lấy ra một bản vẽ, đây là thứ anh đã chuẩn bị ở quán trọ, tổng cộng có hơn một trăm phần, cấu tạo và hình thái mỗi loại khác nhau, vật liệu cũng không giống.
Kim Tam Kỳ liếc nhìn, vẻ mặt bỗng chốc kỳ quái: “Thứ cậu muốn làm quá phức tạp, cho dù tôi làm ra, cũng chưa chắc cậu có thể lắp ráp được”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đó là chuyện của tôi, chỉ cần ông làm ra được những thứ này, những chuyện khác không liên quan đến tiệm ông”.
Kim Tam Kỳ lại nhấp một ngụm trà, nói: “Tạo ra thứ này, tôi phải dùng toàn bộ nhân công, vất vả làm trong ba ngày. Cửa tiệm này của tôi, thu nhập mỗi ngày chừng hai mươi vạn Tiền linh, cậu bao tiệm ba ngày, tôi phải lấy của cậu ít nhất sáu trăm nghìn. Nhưng, bao tiệm sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của tôi, tôi còn phải thu thêm phí, cậu đưa tôi một trăm vạn đi”.
Ngô Bình nói: “Tiền linh trong túi có hơn một triệu, các ông làm xong thì toàn bộ là của ông”.
Kim Tam Kỳ khẽ cười: “Không vấn đề. Để lại vật liệu, ba ngày sau cậu đến lấy đồ”.
Ngô Bình bỏ vật liệu xuống, cười nói: “Vất vả rồi, ba ngày sau tôi lại đến”.
Quay về quán trọ, Ngô Bình vẫn tu luyện như cũ. Buổi tối, anh đã đột phá đến Nguyên Thần tầng ba, tầng thứ hai đối với anh mà nói quá dễ dàng, anh căn bản không cần dựa vào vật dụng như pháp trượng, cũng có thể khơi thông đất trời, bởi vì anh đã mở Thiên Môn.
Tầng thứ ba, là niệm chú, chuyện này đối với anh không khó, dựa vào Thiên Ý, còn có linh lực, anh vừa học niệm chú đã biết.