Ma nữ đáp: “Đúng thế. Đứng sau tất cả khu vực an toàn đều có một quái vật lợi hại. Những khu vực an toàn này cũng giống như chuồng cừu, chuồng lợn vậy, khi quái vật cần ăn thì sẽ ăn khu vực ấy, sau đó nguỵ trang thành cảnh xâm lược của một lượng lớn quái vật”.
Ngô Bình nhìn sang Tiểu Vũ: “Em có từng thấy khu vực an toàn nào đột nhiên biến mất chứ?”
Sắc mặt của Tiểu Vũ rất tệ. Cô ấy khẽ gật đầu: “Mấy năm gần đây, em biết mười mấy khu vực. Những khu vực an toàn này đều biến mất trong một đêm”.
Ngô Bình lại hỏi ma nữ: “Quái vật bảo vệ các cô trông như thế nào? Là quái vật cấp mấy?”
Tiểu Vũ nói: “Chuồng nuôi chúng tôi, là quái vật cấp chín, trông như một con rắn, nhưng lại có một gương mặt người rất đẹp. Chúng tôi gọi nó là quái vật rắn mặt người”.
Ngô Bình cau mày, thực lực bây giờ của anh chỉ ngang ngửa quái vật cấp sáu, bảy. Anh chắc chắn không đấu lại quái vật cấp chín.
“Thế con quái vật đó sống ở đâu?”, anh hỏi.
Ma nữ đáp: “Một nơi rất xa, nếu anh cần, tôi có thể đưa anh đến đó”.
Ngô Bình đáp: “Tạm thời không cần”.
Anh hỏi ma nữ thêm vài câu nữa: “Cô tên gì?”
“Tôi là Thiện Đoá”.
“Thiện Đoá, tôi sẽ không truy cứu chuyện hôm nay, cô đi đi”.
Thiện Đoá vẫn đứng im, đoạn cất lời: “Anh có thể đưa tôi rời khỏi đây không?”
Ngô Bình thấy hơi lạ: “Tại sao phải rời khỏi đây?”
Thiện Đoá khẽ thở dài: “Ở đây buồn chán quá. Tôi đã không nói chuyện với con người một trăm năm rồi”.
Ngô Bình liếc Tiểu Vũ một cái, Tiểu Vũ cũng cảm thấy cô ta hơi đáng thương bèn nói: “Anh Ngô, hay là dẫn cô ta theo đi. Dù sao, quỷ cũng không chiếm diện tích, dùng cái chai là chứa được rồi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, Thiện Đóa, sau này cô ngoan ngoan chút, không thì tôi sẽ giết cô”.
Thiện Đóa: “Cảm ơn công tử!”
Một đêm không nói chuyện, hôm sau hai người một quỷ tiếp tục lên đường, cuối cùng đến giữa trưa thì đến thành Võ Lăng.
Đến bên ngoài thành Võ Lăng thì Ngô Bình phát hiện có mười mấy đoàn lái buôn đang chạy đến từ xa, mục tiêu là thành Võ Lăng.
Sau khi đến cổng thành, Ngô Bình giao mười đồng tiền vàng đã được cho vô.
Trong thành đường phố rộng mở cùng với đủ loại cửa hàng ở hai bên. Ngô Bình cưỡi hươu trắng đã thu hút rất nhiều sự chú ý, dù sao cũng chẳng có mấy ai có thể khiến quái vật làm vật cưỡi.
Giờ đây, hươu trắng cực kỳ ngoan ngoãn, nó chậm rãi dạo bước. Đi được một đoạn thì Tiểu Vũ chỉ vào một cửa hàng thu mua nguyên hạch nói: “Anh Ngô, có thể bán nguyên hạch rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Tiểu Vũ, tiền của thành Võ Lăng là gì?”
Tiểu Vũ: “Là tiền linh. Ở trên chợ, một tiền linh có thể đổi được mười nghìn tiền vàng”.