Ngô Bình gật đầu: “Ừ, Tôi Thể tầng chín. Tôi còn phải giết thêm một số quái vật để nâng cao thực lực. Cô trốn trước đi, lát nữa tôi sẽ đến tìm cô”.
Tiểu Vũ cũng hiểu, khi đã có mệnh môn, hiệu suất hấp thụ năng lượng của Ngô Bình càng cao, năng lượng mất đi sẽ càng ít, giới hạn trên của năng lượng mà anh có thể hấp thụ còn tăng lên đáng kể.
Đã đạt tầng chín Tôi Thể, Ngô Bình có thể phát huy đao thuật và bộ pháp mạnh hơn, anh lập tức lao về phía quái vật như một làn khói nhé.
“Vụt vụt vụt!”
Bóng người vút qua, đã có ba con quái vật cấp bốn bị giết. Bây giờ anh chuyên chọn quái vật trên cấp bốn, đã là Tôi Thể tầng chín rồi, hiệu quả của quái vật cấp thấp đối với anh cũng có hạn thôi.
Tình hình dưới kia cực kỳ gay go, lượng người chết càng lúc càng nhiều. Sau một lượt chém giết, Ngô Bình đã lấy mạng hơn bốn mươi con quái vật cấp bốn, mười mấy con quái vật cấp năm, thậm chí còn giết được hai con quái vật cấp sáu.
Thế là sau lần giết quái này, thực lực của anh đã tăng gấp đôi. Anh lập tức lên núi lần nữa để tìm con quái vật cấp bảy kia.
Lúc này, khu vực gần đỉnh núi đã bị san bằng, mặt đất bị cháy đen, thậm chí đá cũng rạn nứt vỡ vụn. Có một con vượn núi cực lớn đang nửa nằm trên mặt đất. Nó cao hơn mười mét, cánh tay trái bị gãy, ngực phải bị nổ thủng một lỗ máu, hai mắt cũng mù loà. Xung quanh nó có hàng trăm thi thể nằm la liệt, trong đó bao gồm ba kẻ mạnh cấp Pháp Sư.
Có điều vết thương của nó đang hồi phục rất nhanh. Là quái vật cấp bảy, khả năng phục hồi của nó vô cùng khủng khiếp.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã đến gần con vượn núi. Thính lực của vượn núi vô cùng nhạy. Ngay lập tức, nó hơi nghiêng tay, vung cánh tay phải lên rồi đánh về vị trí Ngô Bình.
Ngô Bình hơi nghiêng người, sau đóng dốc hết sức vung đao.
Thực lực của con quái vật này đã giảm sút đáng kể, chỉ còn hai mươi phần trăm, nhất là nó còn mù hai mắt, không thể nhìn thấy kẻ địch.
“Phụt!”
Ngay khi chạm đất, tay của con vượn khổng lồ liền bị Ngô Bình chém gãy. Nó đau đớn gầm thét, đoạn nhảy lên cao, giẫm xuống vị trí của Ngô Bình.
Ngô Bình đột ngột bắn lên, mũi đao hướng lên trên, nhắm chuẩn xác vào cằm của con vượn khổng lồ.
Một kẻ hướng xuống, một người hướng lên. Một âm thanh trầm thấp vang lên, đao đã đâm vào cằm của vượn khổng lồ.
Con vượn khổng lồ gào thét thảm thiết, dùng cánh tay gãy đập về phía Ngô Bình. Thế là Ngô Bình đu ra phía sau đầu vượn khổng lồ, rút một thanh đoản kiếm khác rồi đâm nó hai nhát.
Lực sinh mệnh của vượn khổng lồ quá mạnh, thế mà vẫn chưa chết.
Ngô Bình khẽ cau mày, đáp xuống mặt đất. Lúc này, anh phát hiện có một thanh trọng kiếm màu vàng kim ở bên cạnh một thi thể. Kiếm dài hơn ba mét, khí tức sắc bén.
Đôi mắt sáng rực lên, anh bèn chộp lấy thanh trọng kiếm rồi chém về phía vượn khổng lồ một lần nữa.
Con vượn khổng lồ bị mù, đầu lại trúng đòn mấy lần liền, lúc này đã phát điên, hai chân giẫm đạp lung tung. Ngô Bình tránh tới tránh lui trên mặt đất, tìm cơ hội thích hợp để chém vào bắp chân nó.
“Phụt!”