Tứ tiểu thư rất ngạc nhiên: “ Phúc Toàn, sao anh có nhiều tiền thế? Với lại, anh học y thuật ở đâu vậy?”  

 

Ngô Bình nói: “Tứ tiểu thư, sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho cô biết những chuyện này, cô bảo trọng”.  

 

Sau khi tạm biệt Tứ tiểu thư, Ngô Bình lại ngồi xe ngựa quay trở lại trấn.  

 

Trở về một lúc thì Tôn Lương Tài đưa anh đến thăm ông Hoàng. Ông Hoàng là đội trưởng đội phòng vệ của trấn này, tên là Hoàng Thù, là một cao thủ có võ thuật, nghe nói mười mấy người đàn ông vạm vỡ cũng không thể đến gần đao của ông ta, đao thương kiếm kích loại nào cũng tinh thông.  



 

Đến Hoàng phủ, Ngô Bình phát hiện nơi ở của nhà họ Hoàng lớn gấp mấy lần nhà của Tôn Lương Tài, chỉ riêng môn lâu đã cao hơn hai mươi thước, vô cùng tráng lệ.  

 

Mấy tên canh cổng đi thông báo, Tôn Lương Tài nói khẽ: “Ông Hoàng luyện võ xảy ra chuyện, cơ thể thường xuyên cứng ngắc”.  

 



Nghe cách nói này, trong lòng Ngô Bình có chút suy nghĩ, lẽ nào Hoàng Thù này cũng giống như anh, xảy ra hỗn loạn lúc tu luyện chân khí?  

 

Không bao lâu sau, hai người được mời đến phòng khách, một người đàn ông vạm vỡ cao khoảng một mét chín ngồi trên ghế, sắc mặt tái xanh.  

 

Ngô Bình vừa bước vào thì đã cảm nhận được khí tức của người này vẫn ở trạng thái hỗn loạn.  

 

Tôn Lương Tài vội vàng chắp tay: “Hoàng đại nhân, vị này chính là Trương thần y mà tôi mời đến. Bệnh của tôi chỉ cần hai liều thuốc của anh ấy là đã khỏi rồi”.  

 

Người đàn ông vạm vỡ này chính là Hoàng Thù, ông ta nhìn Trương Phúc Toàn, phát hiện anh rất trẻ, ông ta bèn hỏi: “Cậu tên là gì?”  

 

Ngô Bình: “Bẩm đại nhân, tại hạ tên Trương Phúc Toàn”.  

 

Hoàng Thù: “Trương thần y, cậu biết tôi đã mắc bệnh gì không?”  

 

Ngô Bình lại liếc mắt nhìn: “Nếu như tôi không nhìn lầm, có lẽ là chân khí hỗn loạn, đã làm kinh mạch xung đột, dẫn đến khí huyết chảy ngược, cơ thể khó chịu”.  

 

Hoàng Thù lấy làm kinh hãi, sau đó cười ha hả: “Hay lắm! Quả nhiên cậu có bản lĩnh. Vậy cậu chữa được không?”  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên là được”.  

 

Hoàng Thù gật đầu: “Làm phiền cậu rồi”.

Bản thân Ngô Bình có rất nhiều phương pháp xử lý chân khí hỗn loạn, anh bước đến trước mặt Hoàng Thù, tay trái bắt mạch, tay phải đưa lên cao.  

 

Bỗng dưng, anh ấn ngón cái của tay phải lên vai Hoàng Thù, vai Hoàng Thù liền nhẹ nhõm, luồng chân khí hỗn loạn cũng biến mất, không còn làm loạn nữa.  

 

Ngô Bình lại tiếp tục ấn thêm mấy cái nữa, chân khí hỗn loạn trong người Hoàng Thù dần biến mất, cuối cùng thì trở lại bình thường.  

 

Ông ta vừa bất ngờ vừa vui mừng, nói: “Cậu em đúng là thần y”.  

 

Ngô Bình: “Cách này chỉ chữa được tạm thời không trị được lâu dài”.  

 

Hoàng Thù: “Vậy có thể trị dứt được không?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Tạm thời tôi vẫn chưa có cách trị khỏi hẳn, có điều tôi có thể chỉ ông làm sao đối phó khi chân khí hỗn loạn”.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play