Thấy Ngô Bình mở mắt, cô gái kinh ngạc hỏi: “Anh Phúc Toàn! Anh tỉnh rồi!”  

 

Ngô Bình dựa theo ký ức, nhận ra cô ấy là một cô con gái khác của địa chủ, tên Dịch Hiểu Nguyệt, là con gái thứ tư của địa chủ, do người vợ thứ ba sinh ra, lúc bảy tuổi trông rất xinh đẹp. Vợ cả cũng có một cô con gái, nhưng lại rất xấu xí, cô ta sinh lòng đố kỵ nên tạt axit vào mặt Dịch Hiểu Nguyệt, biến cô ấy thành dáng vẻ hiện tại.  

 

Dịch Hiểu Nguyệt là cô gái lương thiện trong sáng, nhẫn nhục chịu đựng, nhưng bởi vì gương mặt bị hủy hoại nên bình thường đều không ra ngoài, ngay cả Trương Phúc Toàn cũng chỉ thấy cô ấy hai, ba lần.  

 



Ngô Bình có chút kỳ lạ. sao Dịch Hiểu Nguyệt lại xuất hiện ở đây?  

 

Anh nói: “Tứ tiểu thư, sao cô lại ở đây?”  

 



Dịch Hiểu Nguyệt: “Tôi vừa ra ngoài thì thấy anh ngã dưới tuyết, nên bảo ngời đưa anh vào nhà”.  

 

Ngô Bình vội nói: “Đa tạ tiểu thư cứu mạng!”  

 

Dịch Hiểu Nguyệt khẽ cười: “Anh không cần cảm ơn tôi, tôi biết chuyện của anh. Chậc, tính cách chị hai kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không coi trọng ai. Sau này anh đừng như vậy nữa, nếu không lại bị phát hiện, cha tôi nhất định sẽ đánh chết anh”.  

 

Ngô Bình cười khổ: “Hiện tại tôi cũng sắp chết rồi. Tứ tiểu thư, chỗ cô có canh thịt không, tôi muốn uống một chén”.  

 

Dịch Hiểu Nguyệt gật đầu: “Anh đợi chút, tôi bảo người đi làm”.  

 

Dịch Hiểu Nguyệt rời đi, Ngô Bình tự mình ngồi dậy, uống sạch canh thịt, sau đó ngồi xếp bằng, bắt đầu ngồi thiền. Cho dù đổi thân phận anh, thì anh cũng vẫn có thể điều chỉnh khí tức mình, chỉ là tu vi trước kia không còn, phải bắt đầu từ đầu.  

 

Không lâu sau, một luồng khí ấm áp xuất hiện, chỉ là hiện tại anh quá yếu, luồng khí này chỉ có thể di chuyển trong phạm vi nhỏ. Nhưng dù vậy, anh cũng dần dần có chút sức lực.  

 

Chưa đến nửa giờ, Dịch Hiểu Nguyệt đã bưng một chén canh đi vào, bên trong có cơm, rau và thịt gà thái nhỏ.  

 

Ngô Bình vừa đói vừa khát, không lâu sau đã ăn sạch chén canh. Bụng đã có đồ ăn, anh tiếp tục ngồi thiền, lần này chân khí xuất hiện nhiều hơn, anh bắt đầu lượi dụng chân khí trị thương cho mình.  

 

Dịch Hiểu Nguyệt thấy anh ngồi thiền, vẻ mặt bình tĩnh, cũng không làm phiền anh, mà đi sang phòng bên cạnh tiếp tục may vá.  

 

Khoảng chừng hai tiếng sau, Ngô Bình mở mắt, anh lúc này đã khỏe hơn nhiều, ít nhất có thể đi lại bình thường, vết thương cũng không còn đau nữa.  

 

Anh lập tức đứng dậy, nói: “Tứ tiểu thư, cảm ơn cô đã săn sóc, tôi phải đi rồi”.  

 

Dịch Hiểu Nguyệt đi vào, hỏi: “Anh không ở lại thêm sao? Tôi thấy vết thương của anh rất nghiêm trọng”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Đây là chỗ ở của cô, tôi ở lâu không nên. Ân tình hôm nay, Trương Phúc Toàn tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định sẽ báo đáp”.  

 

Dịch Hiểu Nguyệt cười nói: “Anh không cần báo đáp tôi, sau này sống cho tốt, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa”. Nói rồi, cô lấy một đồng tiền ở đầu giường đưa cho Ngô Bình.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play