Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, thật ra anh không cần phải tha cho hắn”.
Ngô Bình: “Con đường Chân Thánh có vô vàn nguy hiểm, hắn có sống được hay không thì phải dựa vào chính mình”.
Thiên Tuyết Linh Kiều nhìn các ngã rẽ rồi nói: “Các ngã rẽ này nối liền với thời không đặc biệt của con đường Chân Thánh, mỗi thời không đều khác nhau”.
Ngô Bình: “Hay mình cứ chọn đại đi”.
Thiên Tuyết Linh Kiều: “Các thời không này đều rất nguy hiểm, hầu hết mọi người bước trên con đường Chân Thánh đều cố gắng đi vào thời không đằng sau để tìm tòi và có thu hoạch lớn hơn”.
Ngô Bình: “Nếu vậy thì đương nhiên mình cũng phải vào”.
Thiên Tuyết Linh Kiều cười nói: “Nếu anh muốn đi thì em cũng đi”.
Vì thế, Ngô Bình đã chọn đại một ngã rẽ rồi cả hai cùng đi về phía đó.
Họ đi được một đoạn thì phía sau có hai người đi tới, khi nhìn thấy nhóm Ngô Bình thì một người trong số đó cười lạnh nói: “Ngã rẽ này thông tới Di La Giới, các sinh linh ở đó đều rất độc ác, hai người đó mà đi tiếp thì chết là cái chắc”.
“Cái loại ngu dốt này thì chết cũng đáng, chúng ta càng bớt được đối thủ cạnh tranh”, tên còn lại nói. Sau đó, hai bọn họ đi tiếp trên trục đường chính.
Ngô Bình và Thiên Tuyết Linh Kiều đi tiếp thì nhìn thấy một cánh cửa lớn màu tím đóng chặt. Ngô Bình giơ tay ra ấn thì cánh cửa tự mở, một luồng sáng chiếu ra rồi ôm trọn lấy hai người.
Sau đó, cả hai đã biến mất. Ngô Bình và Thiên Tuyết Linh Kiều đã được rất nhiều tia sáng ôm lấy.
Cùng lúc đó, năng lượng sinh mệnh trong người họ đã chảy ra ngoài, còn họ thì mất ý thức.
Khi Ngô Bình tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường cũ kỹ, hai bên là vách tường bằng gạch, trời đang rất lạnh, anh vừa mở mắt ra đã bị lạnh đến mức run cầm cập, sau đó còn ngửi thấy mùi nước tiểu.
Trên cửa sổ rách tán được dán một lớp giấy nhưng vẫn thủng mấy lỗ, gió rét căm cứ thể thổi vào, Ngô Bình bắt đầu chảy nước mũi.
Anh sững người, không hiểu tại sao mình lại bị lạnh, hơn nữa cũng không rõ đây là đâu.
Lúc này chợt có các ký ức xuất hiện trong đầu anh, các ký ức này và lạ lẫm vừa quen thuộc, chúng thuộc về cơ thể hiện giờ của anh.
Thì ra ý thức và lực sinh mệnh của anh đã chuyển vào cơ thể hiện tại bằng một cách nào đó. Thế giới mà anh đang sống bây giờ có tên là Sâm La Giới, ở đây có rất nhiều yêu vật kỳ dị, con người chỉ có khu vực sống hạn hẹp, ngoài khu vực sống này ra thì mọi nơi ở đây đều rất nguy hiểm.
Nhưng tài nguyên và đất đai ở đây có hạn, hơn nữa còn bị nhiều người chiếm đóng, như chủ thể này của anh thì chỉ sống được ngày nào hay ngày đó.
“Thế giới này đúng là quỷ dị, lại chuyển sinh mệnh của mình vào một cơ thể khác”, Ngô Bình thở dài một hơi rồi thử điều động sức mạnh, nhưng anh chợt phát hiện mình đã mất hết sức mạnh rồi.
Anh ngây ra một lát thì biết phải chấp nhận sự thật, vì thế đành đứng dậy. Giờ anh chỉ là một cậu thiếu niên gầy gò 17 tuổi.
Chủ của cơ thể này tên là Trương Phúc Toàn.