Thiên Tuyết Linh Kiều ngẩn ra, giờ là lúc nào rồi mà Ngô Bình còn quan tâm đến chuyện này chứ?  

 

Cô gái kia mím môi cười rồi vung tay lên, Ngô Bình lập tức thấy tim mình đau nhói như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.  

 

Anh nghiêng đầu sang một bên nói: “Có chút tài lẻ này thôi à?”, nói rồi, anh nắm chạt tay, nữ tu kia hét lên rồi ôm ngực ngồi xuống, trán vã mồ hôi lạnh.  

 

Nam tu xấu xí kia ngẩn ra rồi nổi giận, lao lên tấn công Ngô Bình.  



 

Anh lách vai phải rồi tung một quyền ra, một cú đấm khổng lồ đã phản công nam tu.  

 

Bụp!  

 

Nam tu xấu xí đã bị đánh nát người, sau đó bay xa cả mấy nghìn mét rồi rơi vào  hư không.  



 

Cô gái kia thì tái mặt vì biết cũng sắp mất mạng, Thiên Tuyết Linh Kiều đi tới rồi đá văng đầu cô ta, sau đó đẩy cô ta vào hư không.  

 

Ngô Bình chưa biết có nên giết cô ta hay không thì Thiên Tuyết Linh Kiều đã ra tay rồi, anh không khỏi bái phục nói: “Linh Kiều, em còn quyết đoán hơn anh”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Cô ta vô cùng ác độc, năm xưa đã từng giết chồng và con trai của mình, sau đó lại giết bố mẹ và huynh đệ. Cái loại như cô ta không đáng sống trên đời”.  

 

Ngô Bình: “Cô ta cũng là thần nữ, vậy thần nữ cũng thuộc Thần tộc à?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều thở dài nói: “Tổ tiên của em đều là Nhân tộc đã nhập Thần tịch. Để khóng chế các Thần tộc như bọn em, Thần tộc gốc sẽ chọn ra vài gia tộc có tầm ảnh hưởng nhất định để liên hôn, để con gái của Nhân tộc lấy cổ thần hoặc chính thần. Những cô gái được chọn ấy được gọi là thần nữ”.  

 

Ngô Bình sững người: “Vậy em có chồng sắp cưới rồi hả?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Vâng, cũng chính cổ tộc ấy cho em cơ hội đến con đường Chân Thành này mà”.  

 

Cô ấy nói tiếp: “Nhưng giờ em là người phụ nữ của anh rồi, dù phải chết thì em cũng không gả vào gia tộc cổ thần kia đâu”.  

 

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Nhưng nếu làm thế thì em sẽ đắc tội với họ, gia tộc em cũng sẽ gặp nguy hiểm vì chuyện này”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều nói: “Gia tộc em có nhiều cao thủ lắm, Thần tộc không dám tiêu diệt đâu nên anh không phải lo cho họ. Nhưng anh thì khác, có lẽ quyết định của em sẽ gây hại cho anh đấy”.  

 

Ngô Bình bật cười nói: “Em không sợ thì anh sợ gì chứ? Dù tất cả cổ thần đến thì anh cũng bảo vệ em”.  

 

Nghe thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều thấy rất ấm áp và cảm động, cô ấy ôm lấy Ngô Bình.  

 

Bộp bộp!  

 

Đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên.  

 

Ngô Bình ngoảnh lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn đang đeo một cái búa lớn sau lưng đi tới, chính người này đã vỗ tay.  

 

“Vỗ cái gì? Ngứa tay à?”, anh lừ mắt hỏi.  

 

Người đàn ông: “Tôi thấy người phụ nữ của anh xinh quá nên muốn sờ một chút, được không?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play