Cả đám người đi về phía cửa, Ngô Bình cũng cất bước, chờ mọi người vào gần hết rồi thì anh mới vào.  

 

Ngay sau khi anh đi xuyên qua cánh cửa thì đã nhìn thấy một con đường dài bằng cát vàng rộng năm mét lơ lửng trên cao, xung quanh là không gian u tối.  

 

Một đám người đáp xuống con đường ấy, mỗi người cách nhau mười dặm.  

 

Ngô Bình lờ mờ thấy phía trước có bóng người, anh định định bay tới thì thấy ở đây không thể bay được, mà chỉ có thể đi bộ. Hơn nữa, có một luồng sức ép ở đây áp chế sức mạnh của tu sĩ, giờ anh chỉ có thể thi triển được một phần mười sức mạnh.  



 

Anh rảo bước đi nhanh, sau đó phát hiện đi bộ trên con đường này rất hao sức, anh có thể cảm nhận rõ là mình đang rất mệt.  

 

Sau đó, anh nhìn thấy có một người đứng phía trước. Người này rất cao lớn, đang cầm một thanh đại đao rồi chậm rãi tiền về phía anh.  

 



Rõ ràng, đây là người cản đường, ai muốn đi tiếp thì phải hỏi thanh đao trong tay hắn.

Ngô Bình nhìn người đó rồi hỏi: “Tôi đi qua được không?”  

 

Người đó đáp: “Được thôi, nhưng phải đánh bại tôi”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Mọi người đến con đường Chân Thánh đều để tìm cơ duyên, hà tất phải chém giết lẫn nhau thế này?”  

 

Dứt lời, anh cất bước rồi chợt áp sát người đó, cơ thể hai người gần như dính sát vào nhau, sau đó Ngô Bình huých vai, đánh bay người đó đi.  

 

Người đàn ông bay xa mấy chục mét rơi khỏi con đường xuống một không gian u tối vô tận, sau đó cứ thế biến mất.  

 

Thấy tên đó đã biết mất trong không gian, Ngô Bình thoáng bất ngờ, thì ra hư không có thể ăn thịt người sống.  

 

Anh khẽ thở dài rồi đi tiếp, nhưng không lâu sau lại thấy có một cô gái ở phía trước, cô ấy đang tiến lên phía trước với một vệt máu dài ở phía sau.  

 

Con đường chỉ rộng năm mét, sự xuất hiện của Ngô Bình đã khiến cô ấy nâng cao cảnh giác, cô gái đứng lại rồi xoay người.  

 

Cô gái này mặc váy tím, làn da trắng như tuyết, gương mặt vô cùng xinh đẹp, đôi chân rất dài, đôi mắt màu xanh như sao trời. Nhưng tay cô ấy có một vết thương sâu đến tận xương, máu cứ thế chảy ra mà không cầm được.  

 

Ngô Bình dừng lại cách cô ấy mấy mét rồi hỏi: “Cô đang chảy máu kìa, có cần giúp không?”  

 

“Anh không giúp được tôi đâu, lo thân anh đi!”, cô gái thờ ơ đáo, sau đó nghiêng người sang một bên nhường cho Ngô Bình đi qua.  

 

Ngô Bình đi tiếp, nhưng mới được năm bước thì anh lại nói: “Quy luật ở đây khiến vết thương không thể hồi phục được đúng không?”  

 

Cô gái không nói gì mà chỉ nhìn anh chằm chằm.  

 

Ngô Bình: “Tôi có ít thuốc khéo giúp được cô đấy”, anh lấy một cái lọ ra rồi ném cho cô gái, sau đó tiếp tục bước đi.  

 

Cô gái đã quá yếu, mấu chốt tu hành của cô ấy là máu, nếu máu chảy cạn thì cô ấy sẽ chết. Vì thế, cô ấy mở lọ thuốc của Ngô Bình ra rồi thở dài nói: “Dù có là thuốc độc thì cũng không thể chết ngay được, có gì khác nhau đâu chứ?”  

 

Nói rồi, cô ấy thoa thuốc lên vết thương, một cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra, vết thương lập tức cầm máu, sau đó đóng vảy nhanh tới mức mắt thường có thể thấy được.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play