Mạnh Thiên Quý lập tức thu kiếm lại rồi lịch sự nói: “Nếu tiên sinh đang luyện đan thì tôi sẽ chờ ở bên ngoài”.  

 

Kim Hầu liếc xéo ông ta rồi hỏi: “Ông đến trả thù cho Mạnh Vĩ à?”  

 

Mạnh Thiên Quý nghiêm túc nói: “Mạnh Vĩ có mắt không tròng, Đan Hoàng dạy cho nó một bài học cũng đáng. Tôi đến là để cảm ơn Đan Hoàng đã nương tay giữ lại mạng cho nó”.  

 



Những người khác thấy Mạnh Thiên Quý nói thế thì đều thầm mắng ông ta vô liêm sỉ, nhưng họ cũng có thể thông cảm được, vì đâu ai muốn đắc tội với Đan Hoàng chứ? Bất kỳ người quen nào của Đan Hoàng cũng có thể cho Mạnh Thị biết tay. Huống hồ bản thân Đan Hoàng cũng có thực lực mạnh kinh người.  

 

15 phút sau, Ngô Bình đã luyện đan xong, một thánh quang màu vàng bay ra và được anh bắt lấy. Nhưng vẫn còn rất nhiều tia sáng chiếu lên trời, hình thành chín đoá sen vàng trên bầu trời của Thiên Cung.  

 

Thấy thế, Mạnh Thiên Quý biến sắc mặt rồi run giọng nói: “Thiên tượng”.  



 

Đan dược có thể chiếu sáng thiên hạ, tạo ra thiên tượng thì đều đạt cấp cao nhất, ít cũng là cấp truyền kỳ, thậm chí là cấp bất hủ.  

 

Ngô Bình nhìn hai viên đan dược trong tay thì vẫn thấy chưa hài lòng lắm. Anh đã dùng dược liệu ở đây để luyện chế Tiêu Kiếp Đan, uống đan dược này vào thì tu sĩ sẽ có sức mạnh để chống lại tai kiếp, tăng khả năng sống sót lên rất cao.  

 

Hơn nữa, đan dược này còn đạt đến cấp bất hủ, đến Đại Đạo Tôn uống vào cũng có hiệu quả cực tốt.  

 

Ngô Bình cất đan dược đi rồi đi ra ngoài, anh đang định dạy cho nhà họ Mạnh một bài học nữa thì ai ngờ Mạnh Thiên Quý đã bái lạy nói: “Cảm tạ tiên sinh đã tha mạng cho Mạnh Vĩ, nó không hiểu chuyện nên tôi đã mắng nó một trận rồi đích thân đến đây để xin tạ lỗi với tiên sinh”.  

 

Ông ta quay ngoắt thái độ khiến Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh cứ tưởng ông ta đến trả thù, kiểu gì hai cũng có một trận đấu rực lửa. Ai dè ông ta cũng chỉ đến thế mà thôi, đầu sắp gập sát chân đến nơi rồi.  

 

Đánh người chạy đi, không ai đánh người chạy lại, Ngô Bình đành nói: “Manh Vĩ bán cho tôi giấy phép thăm dò một khu vực cấm. Nhưng chờ tôi có thu hoạch thì anh ta lại đến đòi rồi còn đe doạ tôi”.  

 

Mạnh Thiên Quý thở dài nói: “Tất cả là tại tôi dạy con không nghiêm, xin tiên sinh bớt giận, nhất định về tôi sẽ dạy dỗ lại nó thật nghiêm”.  

 

Ngô Bình bình thản nói: “Tôi đã dạy cho anh ta một bài học rồi, ông không cần xin lỗi nữa”.  

 

Mạnh Thiên Quý: “Tiên sinh, ban nãy tôi thấy có thiên tượng luyện đan ánh lên trời, là tiên sinh luyện đan đấy ạ?”  

 

Ngô Bình: “Tôi tìm được ít dược liệu nên tiện tay luyện thử một lò”.  

 

Mạnh Thiên Quý: “Không biết người đã luyện chế đan dược phi phàm gì vậy ạ?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Sao, ông có hứng thú với đan dược này à?”  

 

Mạnh Thiên Quý gật đầu: “Nếu được, tại hạ đang có mấy phương thức luyện đan, hi vọng có thể nhờ tiên sinh luyện chế giúp”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi vốn là thầy luyện đan, nếu giá cả hợp lý thì đương nhiên tôi sẽ giúp”.  

 

Mạnh Thiên Quý vội nói: “Nếu tiên sinh chịu giúp thì Mạnh Thị sẽ hậu tạ”.  

 

Nói rồi, ông ta lấy hai phương thức luyện đan ra rồi đưa cho Ngô Bình bằng hai tay.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play