Mạnh Vĩ lắc đầu: “Được rồi, nếu có gì cần thì anh cứ đến tìm tôi, địa chỉ đây”.  

 

Mạnh Vĩ đi rồi, người mặc áo lam hỏi: “Có cần đi kiểm tra thật giả không?”  

 

Ngô Bình: “Không cần đâu, ông có bản đồ của thiên cung không?”  

 



Người áo lam giơ một tờ giấy ra rồi nói: “Tôi có đây, tặng cậu miễn phí”.  

 

Ngô Bình mở bản đồ ra xem thì thấy cách nơi này không xa có một con đường lớn, vì vậy đã gọi Diệp Băng Hi cùng đến đó.  

 

Đường phố khá đông đúc, người qua người lại như thoi đưa, hai bên đường còn có đủ các sạp hàng hoá. Có thể thấy cửa hàng ở đây cao cấp hơn bên dưới, hàng hoá cũng có chất lượng tốt hơn.  



 

Ngô Bình đi một vòng quanh các cửa hàng, sau đó thấy việc kinh doanh ở đây rất khá, hơn nữa phần lớn nhà ở đây đều thuộc khu vực do cùng một người khai phá.  

 

Đầu phố còn có một mặt tiền chuyên mua bán nhà ở và cửa hàng, Ngô Bình cũng vào xem thử thì thấy giá nhà và cửa hàng đều rất đắt.  

 

Ví dụ như một ngôi nhà có vườn hoa và rộng khoảng 20 mẫu sẽ có giá 500 tỷ đến 1000 tỷ. Nếu là nhà sang trọng với diện tích lớn hơn lại có view núi thì giá khởi điểm là 10 nghìn tỷ trở lên.  

 

Ngô Bình xem giá xong thì nói với Diệp Băng Hi: “Nhà ở và cửa hàng giá đắt kinh khủng, trong khi ngày xưa giá khai phá khu này cùng lắm là mấy chục nghìn tỷ, đúng là lợi nhuận cao”.  

 

Diệp Băng Hi: “Nhưng việc khó nhất là tìm kiếm và khai phá, tu sĩ bình thường không thể làm được nên đành đi mua thôi. Đây còn là khu thường đấy, mấy khu tốt còn đắt hơn”.  

 

Sau khi tìm hiểu về thiên cung, Ngô Bình và Diệp Băng Hi đã đến phạm vi tìm kiếm thuộc giấy phép loại ba theo hướng dẫn của bản đồ.  

 

Khu này khá hẻo lánh, nằm ở sau một ngọn núi hoang, vừa nhìn đã thấy sát khí cuồn cuộn, chắc chắn không phải đất lành. Chẳng trách lại bị quy về khu vực loại ba.  

 

Diệp Băng Hi đứng trên núi rồi quan sát nơi này, sau đó tái mặt nói: “Công tử, chúng ta bị lừa rồi, dù mình có khai phá nơi này thì cũng không có giá trị”.  

 

Ngô Bình: “Đã có ai tìm kiếm gì ở đây đâu, chúng ta đừng đưa ra kết luân vội”.  

 

Dứt lời, anh bay thẳng đến giữa vùng mây khói có sát khí cuồn cuộn rồi bị nhấn chím trong đó. Diệp Băng Hi ở bên ngoài nhìn thấy có cấm chế trong đó sáng lên, các đại trận thi nhau khởi động.  

 

Thiên cung chấn động, nhiều tu sĩ ở xung quanh bay lên cao rồi nhìn về phía khu vực này.  

 

Có người cười mỉa: “Ai chán sống mà đến tìm kiếm ở khu Thiên Sát thế! Khu này đã chôn xác của nhiều cao thủ, nhiều năm trước đã hình thành cấm địa rồi”.  

 

“Ha ha, chắc là người mới đến, lại bị lừa đây mua giấy phép khai thác cấm địa với giá rẻ đây mà”.  

 

Mạnh Vĩ cũng bay đến gần và nhìn thấy sự thay đổi của khu Thiên Sát, anh ta cười nói với tuỳ tùng: “Bao năm không bán được giấy phép này đi, cuối cùng hôm nay cũng lừa được một đứa, chúng ta về ăn mừng thôi”.  

 

Ngô Bình vào đó xong thì thấy có 12 sát trận và hơn một trăm loại cấm chế đang hoạt động. Uy lực của chúng rất mạnh, đến cường giả kỷ nguyên vào đây cũng chưa chắc đã trụ được.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play