Ngô Bình: “Có người giết con rồng này ở đây, nhưng lại bỏ sót con bạch long”.
Lý Dược Sư nhìn xác thanh long, nói: “Con rồng này ít nhất cũng phải tu vi Đạo Quân, sao có thể nói giết chết là giết được? Hơn nữa nơi này là biển đông, có người nào lại to gan như vậy?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện bất thường xảy ra chắc chắn có điều mờ ám, chuyện này, đến tám chín phần là có người sắp đặt”.
Ngay lúc này, trên mặt biển, đột nhiên một nhiên một cơn sóng lớn nổi lên, trên mặt biển hơn trăm dặm xung quanh bỗng nhiên có một đầu rồng sắc vàng khổng lồ xuất hiện, sóng cuộn lên cao cả vạn trượng lao về phía Doanh Châu. Cách từ rất xa, Ngô Bình cũng cảm nhận được sát ý nặng nề của nó.
Nhìn thấy làn sóng khổng lồ, Lý Dược Sư nhíu mày: “Con rồng này phát điên gì vậy? Đánh sóng lớn như vậy về phía Doanh Châu, bách tính vùng duyên hải này sắp bị đánh chết mất!”
Cậu trẻ tuổi mạnh mẽ, muốn đứng dậy tranh luận với con rồng kia, thì bị Ngô Bình giữ lại.
“Chuyện người lớn, trẻ con đừng can dự”. Anh nói một câu rồi vươn người lên cao, biến thành người khổng lồ cao vạn trượng, đạp sóng lướt qua.
Anh đi được mấy bước, thì con sóng cao vút trời kia đã dừng lại, con rồng khổng lồ trong làn sóng kia rời khỏi mặt nước, bay lên không, một đôi mắt rồng nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Ngô Bình nhìn anh ta, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Anh bình tĩnh lại đi, nếu lại kích động giận dữ nữa, tôi sẽ lột vảy rồng, rút gân các người”.
Giọng điệu anh bình tĩnh, nhưng con rồng kia lại run lẩy bẩy, chầm chậm rút lui, chậm rãi hạ xuống, nói: “Các hạ thân là cao thủ loài người, tại sao lại sát hại Long tộc Đông Hải tôi?”
Ngô Bình cười lạnh: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi tàn sát Long tộc?”
Kim long nói: “Vừa nãy các hạ còn câu thi thể của thanh long lên, cô ấy là em gái tôi! Hơn nữa, cháu gái tôi cũng đang trong tay anh!”
Ngô Bình nhìn bạch long rồi nói: “Thì ra anh là cậu của cô bé”.
Kim long: “Tôi là Thất Long Vương của Đông Hải! Các hạ là ai?”
Ngô Bình: “Tôi họ Lý”.
Thất Long Vương: “Tu vi của các hạ, có vẻ đã đạt đến cảnh giới Thánh Vương rồi?”
Ngô Bình: “Xem như vậy đi. Thất Long Vương, rốt cuộc ai là hung thủ, anh có thể hỏi bạch long này xem”. Nói rồi, anh thả bạch long ra.
Bạch long lập tức bay đến bên cạnh Kim Long, khóc sướt mướt, đáng thương vô cùng.
Kim Long thấp giọng nói: “Các hạ Thánh Vương, anh thực lực thông thiên, cũng không thể ức hiếp Long tộc tôi!”
Ngô Bình cười lạnh: “Có phải đầu anh có vấn đề khôn, tôi bảo anh hỏi bạch long kia”.
“Tôi đã hỏi rồi!”. Kim Long hung hăng nói: “Cô bé nói chính là các anh hại chết em gái tôi!”
Ngô Bình nheo mắt, anh nhìn bạch long, phát hiện đôi mắt nó đầy mê man.