Ngô Bình cười nói: “Nói như vậy, kể từ bây giờ tôi là đạo sư bảy sao rồi?”  

 

Viện trưởng nhiên anh nói: “Anh không chỉ là đạo sư bảy sao, hơn nữa kể từ bây giờ, anh chính là viện trưởng của học viện Vạn Đạo”.  

 

Ngô Bình bất ngờ: “Tôi là viện trưởng?”  

 

Lệ Hồng gật đầu: “Quy định của học viện là nếu một vị đạo sư có trình độ vượt xa viện trưởng thì viện trưởng nhất định phải nhường chức. Anh là đạo sư bảy sao, để anh làm đạo sư, học viện sẽ càng phát triển tốt hơn”.  



 

Ngô Bình ngẫm nghĩ, cười nói: “Tôi không có thời gian quản lý học viện, nhưng có thể đảm nhận chức danh viện trưởng này. Còn việc quản lý học viện, vẫn nên để viện trưởng Lệ đảm nhận là tốt nhất”.  

 

Lệ Hồng cười nói: “Được! Sau này anh chính là viện trưởng Ngô”.  

 

Ngô Bình nói: “Kiểm tra xong rồi, tôi lên lớp đây”.  



 

Lệ Hồng: “Viện trưởng Ngô, có vài chuyện cần thương lượng với anh”.  

 

Ngô Bình nói: “Được, đến phòng họp đi”.  

 

Tại phòng họp của học viện Vạn Đạo, toàn bộ nguyên lão, đạo sư các bộ phận cùng với viện trưởng Lệ Hồng và Ngô Bình đều có mặt.  

 

Lệ Hồng nói: “Lần trước đã nói với viện trưởng Ngô Bình rồi, học phủ Truyền Kỳ muốn đoạt lấy học viện Vạn Đạo, hai bên cũng đã đánh cược”.  

 

Ngô Bình: “Nội dung cược cụ thể là gì?”  

 

Lệ Hồng: “Cá cược chia thành hai phần, một là đạo sư thi đấu, hai là học sinh thi đấu. Đạo sư thi đấu sẽ tiến hành vào tháng sau, hai bên tự cử ra đạo sư lần lượt đọ sức trong ba lĩnh vực, thi ba thắng hai. Bên thắng có thể tiến vào học viện đối phương chọn ra một trăm học viên”.  

 

Ngô Bình: “Chọn ra một trăm học viên sao? Vậy chẳng phải là chọn hết học viên tinh anh của đối phương sao?”  

 

Lệ Hồng: “Cho nên chúng ta rất coi trọng chuyện này”.  

 

“Vậy đánh cược thứ hai thì sao?”  

 

Lệ Hồng: “Thứ hai, là do học sinh thi đấu, năm trận thắng ba. Lần này bên thắng có thể đến họ viên đối phương chọn ra một trăm đạo sư”.  

 

Ngô Bình nói: “Bất kể bên nào bị chọn ra một trăm đạo sư tốt nhất, thì học viện cũng sẽ tụt dốc dần”.  

 

Lệ Hồng thở dài: “Đúng vậy, cho nên chúng ta không có đường lui, chỉ có thể thắng, không thể bại”.  

 

Ngô Bình: “Nếu học viện Truyền Kỳ đã dám đánh cược như vậy, chứng tỏ bọn họ rất tự tin”.  

 

Một nguyên lão nói; “Đúng vậy, cho nên chúng tôi rất lo lắng. Một khi học viện Vạn Đạo thất bại thì ba học viện còn lại cũng sẽ lần lượt bị học viện Truyền Kỳ thâu tóm”.  

 

Ngô Bình: “Các vị yên tâm, có tôi ở đây, học viện Vạn Đạo sẽ không thua. Nhưng tôi có vài đề nghị cho học viện”.  

 

Lệ Hồng: “Viện trưởng Ngô cứ nói”.  

 

Ngô Bình: “Tôi hy vọng học viện sẽ đưa trọng điểm dạy học vào phương diện võ đạo, đồng thời hãy dùng giáo trình mà tôi biên soạn để dạy”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play