Chương 4686

Ngô Bình: “Sao? Không được à?”

Mạnh Vĩ cười nói: “Được chứ, nhưng hơn một nghìn năm qua các khu vực của thiên cung chưa hề có sự thay đổi nào, cũng không có ai tìm được ra khu mới. Nguyên nhân rất đơn giản, vì những nơi có thể tìm được đã bị tìm thấy cả rồi. Còn lại thì toàn các chỗ nguy hiểm nên tôi khuyên anh nên mua nhà thì hay hơn, như vậy tránh được nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Tôi muốn thử”.

Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, Mạnh Vĩ nói: “Nếu anh cần thật thì tôi đang có một giấy phép đây, cái này nhà tôi truyền mấy đời rồi đấy”.

Ngô Bình: “Giấy này có bán ở chỗ nào khác không?”

Mạnh Vĩ: “Thì tôi đã nói ban nãy rồi, đã không có ai dùng đến giấy này suốt hơn nghìn năm qua, vì thế cơ quan liên quan đã không còn tồn tại nữa. Nếu anh cần thì mua của tôi này, đảm bảo giá cả hợp lý”.

Ngô Bình: “Được, tôi mua”.

Mạnh Vĩ: “Rồi, giờ tôi sẽ đi lấy, anh chuẩn bị 1000 tỷ tiền Thượng Thanh đi”.

1000 tỷ! Diệp Băng Hi trợn tròn mắt rồi nói: “Gì mà đắt thế?”

Mạnh Vĩ: “Không đắt chút nào đâu, nếu là ngày trước thì ba đến năm nghìn tỷ khéo còn không mua được”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Được, tôi đồng ý”.

Mạnh Vĩ nhanh chóng chạy về lấy giấy, ngoài ra còn không quên dặn Ngô Bình đứng yên đây chờ mình.

Mạnh Vĩ đi rồi, lại có một người đàn ông mặc áo bào lam chạy đến. Ông ta nhìn về phía Mạnh Vĩ đã chạy mất dạng rồi nói: “Người đó không đáng tin đâu, cậu ta bán giấy phép giả đấy”.

Ngô Bình bình thản nói: “Thế ông có giấy phép thật à?”

Người đó trông khoảng ngoài 40 tuổi, ông ta nói: “Đương nhiên, nhưng giá cao hơn giấy giả một chút”.

Ngô Bình: “Không sao, có phải giấy phép giả hay không thì tôi nhìn cái là biết ngay. Nếu ông dám bán cho tôi giấy giả thì tôi sẽ bắt ông đền gấp một trăm lần”.

Người đó ngẩn ra rồi nói: “Cậu chưa nhìn thấy giấy phép thật bao giờ thì sao phân biệt được?”

Ngô Bình: “Đó là chuyện của tôi”.

Người kia cười nói: “Thật ra giấy phép có ba loại, loại một thì không bị hạn chế về giới hạn khu vực, thích tìm ở đâu thì tìm”.

“Loại hai thì thì bị hạn chế phạm vi mà thời gian quy định là trong một năm, bắt đầu tính từ ngày đầu tiên khai phá. Loại ba thì có thời hạn nửa năm, hơn nữa chỉ được tìm kiếm trong phạm vi quy định. Nếu tôi đoán không nhầm thì Mạnh Vĩ sẽ đưa cho anh giấy phép loại ba”.

Ngô Bình hỏi ông ta: “Ông có giấy phép loại một không?”

Người kia cười nói: “Không, giấy loại một đã mất tích lâu rồi, giờ có tiền cũng không mua được. Nhưng tôi có giấy phép loại hai”.

Ngô Bình: “Bao nhiêu tiền?”

Người kia: “Đắt đấy, 20 nghìn tỷ”.

Ngô Bình: “Cho tôi xem trước được không?”

Người kia ngẫm nghĩ rồi lấy một tờ giấy ra, trên đó có chữ viết và rất nhiều ấn triện.

Tuy Ngô Bình chưa từng nhìn thấy giấy phép, nhưng anh vẫn phân biệt được đây là giấy phép thật nên hỏi: “Giảm giá được không?”

Người kia lắc đầu: “Giá này là rẻ nhất rồi, nếu cậu không tin tôi thì tôi có thể dẫn cậu đến cơ quan liên quan để kiểm tra thật giả”.

Diệp Băng Hi: “Thiên cung còn nhiều nơi chưa được khai phá không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play