Chương 4643

Cô gái này chính là viện trưởng, cô ấy gập sách lại, đôi chân thon dài gác lên bàn, lưng dựa ra phía sau ghế rồi cười nói: “Tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Lệ Hồng – viện trưởng của học viện Vạn Đạo”.

Ngô Bình nhếch khoé miệng, cái tên này chỉ người xưa lắm mới dùng thôi.

“Rất vinh hạnh khi được gặp viện trưởng Lệ Hồng”.

Lệ Hồng: “Thầy Ngô, học viện rất tán thưởng tài năng và kiến thức của thầy. Chúng tôi đã bàn bạc và quyết định giao cho anh một nhiệm vụ khá khó nhằn. Việc học của trường đôi lúc rất khó, nhiều học viên không chịu được nên đã biến thành vô tri, thậm chí là điên dại. Các học trò này thật ra đều rất giỏi, vì thế học viện không nỡ bỏ họ, mà nhốt ở dưới lòng đất, hi vọng có thể chữa trị được cho họ”.

Ngô Bình hỏi: “Có nhiều không?”

Lệ Hồng: “Mấy nghìn năm qua, đã có đến hơn 500 người rồi, họ đều đang trong trạng thái say ngủ nên cơ thể không bị già đi”.

Ngô Bình không chút do dự: “Để tôi thử”.

Lệ Hồng cười nói: “Nếu anh thành công thì tôi sẽ cho anh tham gia khảo hạch cấp bậc của giáo viên, kết quả ra cấp nào thì anh sẽ là giáo viên cấp ấy”.

Ngô Bình: “Cảm ơn viện trưởng”.

Lệ Hồng: “Việc nên làm thôi, lát Hương Nguyên Thể sẽ dẫn anh đi tập huấn. Vài hôm nữa, anh có thể xuống dưới lòng đất thực hiện nhiệm vụ”.

Sau đó, hai người nói chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình ra về.

Hương Nguyên Thể vẫn chờ ở bên ngoài, thấy anh đi ra thì nói: “Thầy Ngô, giờ anh cũng là giáo viên thực tập giống tôi, vì thế sẽ phải tham gi huấn luyện tập thể từ ba đến mười ngày”.

Ngô Bình hỏi: “Huấn luyện chung với các giáo viên thực tập khác à?”

“Đúng thế, hiện giờ đang có 15 giáo viên thực tập, tính thêm anh nữa là 16”.

Ngô Bình thật sự không muốn lãng phí thời gian nên hỏi: “Tôi không tham gia được không?”

Hương Nguyên Thể cười nói: “Đây là yêu cầu của học viện, không tham gia không được”.

Ngô Bình bó tay nói: “Được rồi, tôi đi gặp Hoshi đã, sau đó sẽ đi với cô”.

Anh về gặp Hoshi rồi bảo cô ấy về Bổn Đảo trước, còn mình thì đến nơi tập trung huấn luyện.

Khu huấn luyện nằm ở ngọn núi phía sau học viện với phạm vi rất lớn. Bây giờ đang có 15 giáo viên thực tập đang đứng trầm ngâm trước một pho tượng ở trong một đại viện dưới chân núi.

Cách đó không xa có một ông lão tóc hoa râm mặc áo bào màu xám đang vừa uống trà vừa chơi cờ. Đối thủ của ông ấy là một con khỉ lông đỏ với đôi mắt màu vàng.

Hương Nguyên Thể rất tôn trọng ông lão ấy nên đã chắp tay hành lễ từ xa: “Thầy Nguỵ, đây là Ngô Bình – giáo viên thực tập mới đến ạ”.

Ông láo đặt quân cờ xuống rồi gật đầu nói: “Ừ, cô phổ biến cho cậu ấy biết nội dung của khoá huấn luyện đi rồi bảo cậu ấy đi cảm ngộ tượng Thánh Sư”.

Thật ra Ngô Bình vừa đến đây thì đã để mắt đến pho tượng ấy rồi. Trên pho tượng này có các khí tức Thánh Sư, Thiên Thánh mới có thể được gọi là Thánh Sư. Nhưng pho tượng này chưa đạt đến trình độ Thánh Sư thật sự, cùng lắm chỉ là Bách Thánh thôi.

Hương Nguyên Thể vội nói: “Vâng”.

Sau đó, cô ấy nói với Ngô Bình: “Thầy ngô, pho tượng này là một vị Thánh giả thời cổ đại, có tên là Chí Thành. Ông ấy có hơn trăm đệ tử, ai cũng có thành tựu rất lớn và được coi là tấm gương của van thế. Khi ông ấy giảng bài thì đến một hòn đá vô tri cũng được khai sáng”.

Ngô Bình: “Tôi cần làm gì?”

Hương Nguyên Thể: “Giờ anh cần cảm ngộ đạo Chí Thành”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play