Chương 4572

Đệ tử Ngũ Đế Môn tức giận nói: “Ngươi bảo ai vô dụng?”

“Phế vật, ta đương nhiên là nói ngươi”. Người đó cố ý khiêu khích: “Làm sao hả, ngươi không phục à?”

“Ta có phải là phế vật hay không, ngươi thử một chút sẽ biết, có gan thì ra đây so tài với ta!”

Đây chính là điều mà tên đệ tử Thiên Tuyệt Tông muốn: “Được. Nếu như ngươi thua, người của Ngũ Đế Môn sẽ phải xuống núi”.

Nghe gã nói như vậy, đệ tử Ngũ Đế Môn có chút do dự, không khỏi nhìn về phía đại trưởng lão cầu cứu.

Đại trưởng lão thản nhiên nói: “Không cần đấu, ngươi không phải đối thủ của gã”.

Đệ tử vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Đại trưởng lão, dù đệ tử có chết cũng phải kéo gã theo!”

Đại trưởng lão lắc đầu, trầm giọng nói: “Lui xuống!”

Các đệ tử của Thiên Tuyệt Tông đều chế giễu.

“Ngũ Đế Môn gì chứ? Ta nghĩ nên gọi là Ngũ Chuột Môn đi! Trưởng lão và đệ tử đều nhát như chuột, ha ha…”

“Đúng vậy! Các ngươi không có thực lực cũng không có can đảm, có tư cách gì chiếm ngọn núi này? Lập tức cút ra ngoài, nếu không ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!”

Nghe những lời chế giễu và mỉa mai của Thiên Tuyệt Tông, các trưởng lão và đệ tử của Ngũ Đế Môn cảm thấy bất bình, muốn chiến đấu với họ ngay lập tức. Nhưng nếu đại trưởng lão không cho phép, bọn họ không thể tùy tiện hành động.

Ngô Bình thấy vậy thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, anh đáp xuống trước mặt đại trưởng lão, bình tĩnh nói: “Những người này là ai vậy, trông đều giống như chó điên”.

Đại trưởng lão khẽ thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Huyền Bình, bọn họ là Thiên Tuyệt Tông. Người này chính là trưởng lão của Thiên Tuyệt Tông, Âu Bằng, một cường giả Thiên Đế!”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Cường giả Thiên Đế gì chứ, chẳng qua là một tu sĩ cảnh giới Tinh Thần yếu ớt mà thôi”.

Cảnh giới nhỏ đầu tiên của Thiên Đế chính là cảnh giới Tinh Thần, tiếp theo là cảnh giới Thiên Đồ và Thiên Thời, mà Ngô Bình vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Thời!

Âu Bằng tức giận nói: “Ngươi nói chúng ta là chó điên, còn nói ta là tu sĩ Tinh Thần yếu ớt? Tên nhóc kia, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”

Ngô Bình cười lạnh nói: “Ta nói sai sao? Cảnh giới Tinh Thần của ông chỉ có danh không có thực, chỉ luyện hóa sức mạnh bên ngoài ngôi sao, hơn nữa mới chỉ luyện hóa mười ngôi sao, ta nói đúng không?”

Âu Bằng sửng sốt: “Làm sao ngươi biết?”

Ngô Bình: “Ta cho ông một cơ hội, lập tức dẫn người cút ra ngoài, nếu không ông muốn rời đi cũng không có cơ hội!”

Âu Bằng cười lạnh: “Ngươi là thá gì mà dám nói chuyện như vậy với đại trưởng lão!”

“Bùm!”

Sau lưng Ngô Bình có ba nghìn ánh sáng nở rộ, đó là ánh sao do ba nghìn ngôi sao mà anh luyện hóa phát hiện ra, mỗi ánh sáng đều đủ để trấn áp Âu Bằng trước mặt anh.

Sắc mặt Âu Bằng thay đổi, hai chân ông ta mềm nhũn, ông ta quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, run giọng nói: “Ba nghìn ngôi sao! Sao ngươi có thể làm được?”

“Đây mới là cảnh giới Tinh Thần!”. Ngô Bình lạnh nhạt nói, sau đó giơ tay phải lên, một bàn tay to lớn xuất hiện giữa không trung, bao phủ toàn bộ ngọn núi.

Tất cả đệ tử của Thiên Tuyệt Tông trên đỉnh núi đều cảm nhận được áp lực kinh khủng, sắc mặt họ rất khó coi quỳ trên mặt đất, người tu vi yếu kém thậm chí hộc máu, trọng thương tại chỗ!

Âu Bằng vội vàng nói: “Tiểu nhân đã đắc tội Thiên Đế, tội đáng chết, xin người tha mạng!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Cắt lưỡi những đệ tử vừa lên tiếng châm chọc đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play