Chương 4547
“Ầm!”
Cả bốn cương thi đều bị đánh bay, nhưng bọn chúng lại bật dậy lần nữa, tiếp tục lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình nhíu mày: “Vẫn đánh được cơ à! Nhất Kiếm Khai Sơn, phá!
Anh vung đoản kiếm, nó trở thành trường kiếm, kiếm quang quét qua, cả bốn cương thi đều bị chặt đứt đôi.
Ngô Bình chém chết bốn cương thi chỉ bằng một kiếm, khiến An Điệp Y cũng phải choáng ngợp.
Anh thu kiếm, bước tới xem xét tình trạng của đám cương thi, thấy chúng nó im lìm thì mới tiến lại gần lò luyện đan.
Bên trên lò luyện đan phủ đầy bùn, còn phía dưới thì rêu xanh bám quanh, xem ra nó đã được đặt ở đây khá lâu rồi.
Anh nắm lấy tay cầm, dùng sức nhấc lò luyện đan lên khỏi đống bùn đất, tiếp đó lau sạch mặt ngoài, tỉ mẩn quan sát cấu tạo cơ quan và linh trận trong lò, ánh mắt dần dần sáng lên, cất lời: “Lò luyện đan này khá được, kể cả ở thế giới của tôi thì cũng được xếp vào hàng thượng phẩm!”
An Điệp Y vui mừng thay anh: “Công tử, vậy có thể dùng nó để luyện đan được không?”
Ngô Bình: “Tất nhiên là được, không những vậy còn luyện chế ra được loại đan dược phẩm chất tốt nữa cơ”.
Nói rồi, anh cất lò luyện đan vào nhẫn không gian của mình.
Nhưng vừa đi được một đoạn thì Ngô Bình bỗng dừng bước, thản nhiên nói: “Các vị đang chờ tôi đấy à?”
Trong sương mù có mười bóng người mơ hồ xuất hiện, bọn họ chính là đám người mới từng tới tìm Ngô Bình nhưng không gặp được, tất cả đều là người có thực lực khá mạnh trong nhóm mới.
Một người trong số đó cười lạnh: “Mày chạy rất nhanh, chúng tao đuổi theo không biết là bao lâu!”
Ngô Bình: “Tôi và mấy người không quen biết. Tìm tôi có chuyện gì?”
Một người khác nói: “Cũng không có gì. Nghe nói mày giỏi đánh nhau lắm, tự nhận mình là đứng đầu. Hôm nay chúng tao muốn hợp sức ‘chăm sóc’ mày!”
“‘Chăm sóc’ tôi? Các người muốn đánh chết tôi thì có!”, Ngô Bình bình tĩnh nói.
Mười người im lặng, mấy giây sau, một người lên tiếng: “Các anh em, khỏi phí lời nữa, giết hắn trước đã rồi tính sau!”
An Điệp Y kinh hãi nói: “Các sư huynh, mọi người có chuyện gì cũng từ từ nói…”
“Ha ha, ở đây còn cả một cô em xinh xắn nữa nhỉ, An Điệp Y sư muội? Một trong hai người đẹp nổi danh của nhóm người mới, chậc chậc, chúng ta may mắn ghê. Giết chết họ Lý, thì cô gái này sẽ do chúng ta thay phiên hưởng thụ. Thấy sao hả?”
Nghe gã nói vậy, đám còn lại có người trầm mặc, có người hưởng ứng hô “được”, chứ không ai phản đối.
Ngô Bình sầm mặt: “Một đám rác rưởi, xem ra tôi không cần giữ mạng cho các người làm gì”.
“Viuuuu!”
Dứt lời, anh khẽ cử động, cả người lao đi nhanh như chớp, lóe lên ánh tím. Anh vốn đã sở hữu Tử Thiên Huyền Lực, hơn nữa còn là loại thiên phẩm, một khi vận chuyển nó thì đám người trước mặt cũng chẳng khác nào lũ gà lũ vịt, tùy ý anh giết chóc.
Trong sương mù vang lên một tiếng hét thảm thiết. Mười kẻ kia vốn cũng chẳng đứng gần nhau nên lúc nghe được đồng bọn ngã chết thì sắc mặt ai ai cũng biến đổi, biết ngay tình hình không ổn chút nào. Cả đám đồng loạt hô to, cùng xông về phía âm thanh đang đánh tới.
Nhưng chẳng có chút tác dụng nào hết, vì thực lực quá chênh lệch nên chỉ chừng nửa phút sau, mười cái xác đã ngả nghiêng trên mặt đất, còn Ngô Bình không dính chút máu nào hết, một lần nữa quay về bên cạnh An Điệp Y.