Chương 4529
“Thì sao nào?”, Ngô Bình hỏi ngược lại: “Ta nghĩ dù Ngũ Đế Môn có nát đến mấy thì cũng phải dành một con đường cho thiên tài thật sự chứ, nếu đến thế cũng không có thì không xứng để ta gia nhập”.
Truy Điện quan sát Ngô Bình rồi chợt cười nhăn nhở: “Được lắm, thiên kiêu cần khí phách thế này!”
Nó ngập ngừng một lát rồi nói: “Chờ cậu thành đệ tử của Ngũ Đế Môn rồi thì tôi sẽ nói cho cậu biết một chuyện”.
Ngô Bình luôn thấy Truy Điện rất thần bí, nhưng anh chưa hỏi, giờ nghe thấy thế cũng chỉ cười: “Ừm”.
Họ đi thêm một lát rồi vào một quán trọ, mức sống ở thành Ngũ Đế cao hơn thành Chương, trong khi đó quán trọ mà họ chọn khá cao cấp nên giá ở lại qua đêm là 50 tiền vàng, một mức giá không phải ai cũng vào ở được.
Ngô Bình hỏi: “Sao ngươi bảo có nhà ở đây cơ mà? Sao chúng ta không đến đó ở?”
Truy Điện: “Giờ chưa phải lúc, cứ ở đây tạm đã”.
Thu xếp chỗ ở xong, Ngô Bình đã đến quán trà ở đối diện rồi gọi một cốc trà và nghe người ta đọc sách. Nhưng hầu hết mọi người đến đây để tán ngẫu chứ không phải nghe đọc sách.
Anh nghe được một lúc thì có người ở bàn khác nói về lần tuyển chọn của Ngũ Đế Môn, anh lập tức cầm cốc trà của mình qua rồi gọi thêm ít hoa quả sấy.
Thấy có người đến góp vui, mấy người kia chẳng cần giới thiệu mà kéo Ngô Bình vào trò chuyện luôn.
Ngô Bình: “Bao lâu nữa thì đến lần tuyển chọn mới nhỉ? Không biết tôi có thể tham gia không?”
Một người nói: “Tiểu huynh đệ, cậu muốn tham gia cũng được thôi, nhưng cho tôi hỏi về gia cảnh của cậu?”
Ngô Bình: “Anh hỏi chuyện đó làm gì?”
Người kia cười nói: “Nếu nhà cậu có tiền thì cậu có thể tham gia, ngược lại thì thôi, vì phí đăng ký cũng không phải một con số nhỏ”.
Người khác nói: “Anh nói thế cũng bằng không, phí đăng ký đắt như thế thì sao người có gia cảnh bình thường nộp được. Ai mà lo được khoản ấy thì chắc chắn có cách gom tiền”.
Ngô Bình nói: “Nhà tôi cũng không đến nỗi, có khoảng 500 nghìn tiền Tử Tinh”.
Nghe thấy thế, mấy người kia có thái độ khác hẳn.
“Không ngờ nhà cậu giàu thế đấy, vậy thì không phải lo đâu. Hai ngày nữa, tuyển chọn sẽ bắt đầu, lần này có nhiều người tham gia lắm, nghe đâu đến cả chục nghìn người ấy”.
Ngô Bình giật nảy mình: “Nhiều thế ư?”
Thế thì riêng phí đăng ký thôi đã lên đến một tỷ tiền Tử Tinh rồi.
Người khác nói: “Năm nay còn ít đấy, năm ngoái có đến 70 nghìn người tham gia cơ. Haizz, giờ lắm người giàu thật đấy! Đâu như những người nghèo khổ cả tháng mới kiếm được mấy chục tiền vàng như mình”.
Ngô Bình rời khỏi quán trà rồi đi dạo trên phố mua ít đồ về ăn.
Chỉ còn hai ngày nữa nên anh không thể ra ngoài chơi mà phải ở trong nhà trọ tu luyện.
Cuối cùng cũng đến ngày tuyển chọn, Ngô Bình đã đến điểm thi từ sáng sớm, đó là quảng trường lớn bên ngoài Ngũ Đế Môn.
Lúc này đã đông kín người ở đây, anh đến khá sớm mà đã thấy có mười hàng dài rồi. Vì thế anh tìm một hàng có ít người hơn rồi xếp vào đó chờ đến lượt.
Anh hỏi người đứng sau mình: “Này, phải chờ bao lâu thế?”
Người đó đáp: “Có tiền thì được chen hàng, không thì cứ chờ thôi”.
Ngô Bình: “Phải chen hàng à?”
Người kia chẹp miệng: “Anh không biết à? Nếu mặt trời lặn thì cuộc tuyển chọn sẽ kết thúc, đến lúc đó anh có tiền cũng không đăng ký được nữa”.