Chương 4523

Hoàng Văn Xương: “Đúng thế, linh thuật cấp bảy rất hiếm có, nếu tôi có được nó thì có thể đi trả thù được rồi”.

Ngô Bình thở dài nói: “Tuy tôi đã đoán ra trò của ông, nhưng vẫn thấy rất tiếc khi sự việc thật sự xảy ra”.

Hoàng Văn Xương: “Cậu yên tâm, tôi sẽ giữ nguyên xác cho cậu”.

Thuật Đoạt Linh rất ác độc, một khi thi triển thì người bị thi triển thuật này không chết cũng tàn tật, tuy còn sống nhưng không thể tu luyện được nữa.

Ngô Bình giơ tay phải ra, lòng bàn tay anh loé lên linh lực tia chớp.

Thấy thế, Hoàng Văn Xương sững người rồi lắp bắp: “Cậu không sao ư?”

Ngô Bình: “Đương nhiên, Hoàng Văn Xương, ông ngạc nhiên lắm hả?”

Hoàng Văn Xương tái mặt, sau đó vội vàng lùi lại rồi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hoàng Nguyên Tinh.

Lòng Hoàng Nguyên Tinh trùng xuống, hắn chợt tát vào mặt Hoàng Văn Xương rồi mắng: “Con đã bảo với bố đừng dùng cách này hại người rồi mà bố không nghe, giờ phải làm sao đây?”

Hoàng Văn Xương bị tát đến bật máu, ông ta sững sờ rồi quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Cậu bạn, xin cậu nể tình tôi đã chăm sóc cậu những ngày qua mà tha cho bố con tôi một con đường sống”.

Ngô Bình: “Tuyệt đối không được nhân từ với kẻ muốn hại mình, không thì là tàn nhẫn với chính mình, bố con ông đi thanh thản nhé!”

Anh vừa nói dứt câu thì có một thanh đoản kiếm bay ra, đầu của bố con nhà họ Hoàng đã rơi xuống đất.

Sau khi giết họ xong, anh lại đi vào mật thất của nhà họ để mang hết những gì quý giá đi, sau đó cưỡi Truy Điện đến thành Ngũ Đế.

Chuyến này, Ngô Bình muốn tìm được linh thuật mạnh hơn ở thành Ngũ Đế Đế tu luyện.

Truy Điện lao như tên bắn trên đường, hình như nó đang rất vui.

Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Truy Điện, có con ngựa mẹ nào đang chờ ngươi ở thành Ngũ Đế hay sao mà ngươi hưng phấn thế hả?”

Truy Điện: “Không phải một, mà là ba”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Ba ư?”

Sau đó, anh chợt nghĩ ra gì đó rồi hỏi: “Đừng nói là ngươi cũng có nhà ở thành Ngũ Đế nhé?”

Truy Điện: “Một thành phố phồn hoa như thế thì mua nhà ở đó chắc chắn có giá trị cao”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ, hình như Truy Điện không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Truy Điện: “Cậu bám chắc vào, chúng ta ít cũng phải đi mất ba ngày đấy. Đoạn đường này có nhiều cướp lắm, cẩn thận vẫn hơn”.

Ngô Bình: “Có nhiều cướp ư?”

Truy Điện: “Ừ, nhưng tuyến đường tôi đi thì khá an toàn”.

Ngô Bình: “Tại sao?”

“Đơn giản thôi, vì đường tôi đi không có hoặc có ít người đi. Ít người qua lại đây lắm nên giặc cướp cũng ít. Hơn nữa, người đi đường nhỏ này thường không có tiền”.

Sau đó, nó bổ sung thêm một câu: “Dù có cướp cũng không sao, tôi nằm ra đất giả chết, còn cậu chạy đi là xong, chúng ta hẹn gặp ở thành Ngũ Đế”.

Truy Điện chạy thêm mấy trăm dặm nữa thì tiến vào một con đường nhỏ hẻo lánh. Lúc này trời đã tối, Ngô Bình kiến nghị nên tìm chỗ nào nghỉ lại, trùng hợp thế nào cách đó không xa lại có một con phố.

Con phố này thuộc loại hình tự phát, do người dân sống quanh đây tự tạo nên.

Con phố này dài chừng ba dặm, có đủ kiểu nhà cửa ở đây.

Ngay khi đến đây, Ngô Bình đã bị thu hút bởi một quán rượu, mùi rượu ở đây rất đặc biệt, anh dừng ngựa rồi nói: “Truy Điện, chúng ta vào ăn chút gì rồi tìm nơi ở”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play