Chương 4517
Truy Điện nghe xong thì cũng thấy lạ: “Cho không năm triệu tiền vàng, còn viết thư cho cậu, đối phương có ý gì vậy?”
Ngô Bình: “Truy Điện, ngươi biết gì về nhà họ Hoàng không?”
Truy Điện: “Ta ít sống ở Chương Thành, không biết nhiều, chỉ biết nhà đó rất giàu, có cao thủ trấn giữ”.
Ngô Bình: “Nguyên nhân gì thì gặp người đó là biết”.
Nhà họ Hoàng rất nổi tiếng tại Chương Thành, Ngô Bình kéo đại một người trên đường để hỏi là biết nhà đó ở đâu. Chẳng bao lâu anh đã đến trước cổng nhà. Người trông cửa hỏi anh là ai, anh đưa thư cho người đó và nói: “Tôi tìm ông cả nhà họ Hoàng. Hãy giao như này cho ông Hoàng, ông Hoàng sẽ biết tôi là ai”.
Người đó quan sát anh, bảo anh đợi rồi vào báo.
Mấy phút sau người đó quay lại, cười tươi bảo anh: “Ông cả cho mời”.
Ngô Bình được mời đến một đại sảnh sang trọng, nơi có một người đàn ông trung niên đang đợi anh. Người đàn ông trung niên này mặc một chiếc áo choàng màu vàng, nở nụ cười trên khuôn mặt. Lúc Ngô Bình đi vào, ông ta cười nói: “Cuối cùng tôi cũng đợi được cậu”.
Ngô Bình chắp tay: “Tôi là Lý Huyền Bình, cảm ơn ông đã tặng tôi năm trăm tiền vàng”.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Khi tôi nhận được bức thư đó, tôi biết rằng có người đã bị đám người miền núi bắt lại”.
Ngô Bình: “Vậy là ông liền cho không họ năm trăm tiền vàng?”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Nhưng nếu tôi không cho, cậu có thể sẽ chết, tôi tình nguyện lấy năm trăm tiền vàng để cứu một mạng người”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông thật nhân từ”.
Người đàn ông trung niên: “Tôi tên là Hoàng Văn Xương, mọi người quen biết đều gọi tôi là ông cả Hoàng”.
Ngô Bình: “Không dám, tôi sẽ gọi ông là ông Hoàng”.
Hoàng Văn Xương mỉm cười: “Cậu muốn gọi tôi là gì cũng được. Cậu bạn à, tôi thấy cậu cũng là người tu hành đúng không?”
Ngô Bình: “Tôi vừa mới luyện ra linh niệm”.
Hoàng Văn Xương giật mình: “Cậu đã luyện ra linh niệm sao? Cậu còn trẻ thế mà đã có linh niệm, cậu bạn à, tiền đồ của cậu vô cùng rộng mở!”
Ngô Bình: “Không dám, tôi chỉ luyện bừa mà ra thôi”.
Hoàng Văn Xương liền hỏi: “Cậu đã luyện linh thuật chưa?”
Ngô Bình: “Thành thật mà nói, tôi đến gặp ông Hoàng chỉ để tìm nơi tôi có thể mua linh thuật”.
Hoàng Văn Xương cười: “Cậu tìm tôi là cậu đã tìm đúng người rồi. Tổ tiên của nhà họ Hoàng chúng tôi thực sự có một nhân vật lớn. Vị tổ tiên này để lại rất nhiều công pháp, bao gồm cả linh thuật”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy không biết tôi có thể xem thử một linh thuật của ông Hoàng không?”
Hoàng Văn Xương gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng linh thuật này đều không truyền ra ngoài, hơn nữa thứ mà nhà họ Hoàng chúng tôi truyền lại chính là linh thuật cấp bảy cực mạnh!”
Truy Điện nói với Ngô Bình rằng có nhiều cấp độ linh thuật, cấp độ càng cao thì sức mạnh càng lớn. Đương nhiên, linh thuật cao cấp có yêu cầu cao đối với tu vi và thể chất, không phải ai cũng có thể luyện được. Linh thuật cấp bảy đúng là linh thuật tương đối mạnh.
“Phải làm sao ông Hoàng mới có thể cho tôi xem linh thuật?”, Ngô Bình hỏi thẳng vào vấn đề.
Hoàng Văn Xương: “Cậu bạn à, cậu còn trẻ như vậy đã có linh niệm, tương lai vô cùng xán lạn. Tôi hy vọng sau này cậu trở thành cao thủ thì có thể quan tâm đến nhà họ Hoàng chúng tôi”.