Chương 4510
Truy Điện đáp: “Dĩ nhiên rất khó. Linh Niệm là một ngưỡng cửa, dưới Linh Niệm đều là rác rưởi, trên Linh Niệm mới xem như nhập môn”.
Ngô Bình hỏi: “Vị chủ nhân thiên kiêu kia của người đã tu luyện đến cảnh giới nào trong tháng đầu tiên?”
Truy Điện nói: “Vừa đạt đến cảnh giới Linh Niệm”.
Ngô Bình bèn hỏi: “Thế là ngươi cảm thấy ta không bằng vị chủ nhân ấy của ngươi?”
Truy Điện nhẹ nhàng đáp: “Anh ta mới tu luyện đến Linh Niệm vì trong tay chỉ có một bộ công pháp này. Nếu anh ta có công pháp cao cấp hơn, tôi tin chắc rằng anh ta có thể tiến xa hơn nữa!”
Ngô Bình đăm chiêu: “Câu nói này của ngươi đã nhắc nhở ta. Đến Chương Thành, ta nhất định phải tìm thêm công pháp, ít nhất là phải làm rõ bảy cảnh giới nhỏ của cảnh giới Linh Khu”.
Truy Điện nói: “Nếu có thể tu luyện trọn vẹn cảnh giới Linh Khu, cậu sẽ có ưu thế hơn các tu sĩ khác”.
Ngô Bình hỏi: “Vì sao?”
Truy Điện giải đáp: “Sau một tháng, cậu đã qua khỏi thời hạn an toàn. Lúc ấy, ác ý của thế giới này sẽ khiến cậu sởn tóc gáy. Trong tình trạng đó, cách làm an toàn nhất là giảm tốc độ tu hành. Nếu tu vi cơ bản của cậu quá thấp, cậu sẽ trở thành mục tiêu săn giết của kẻ khác”.
Ngô Bình nhíu mày: “Mục tiêu săn giết của kẻ khác? Vì sao họ muốn giết ta?”
Truy Điện khẽ thở dài: “Vì trong đầu họ sẽ có một giọng nói, ra lệnh cho họ giết cậu. Nếu thành công giết chết cậu, họ sẽ được thưởng”.
Ngô Bình hỏi: “Giọng nói này xuất hiện trong tâm trí của mỗi sinh linh à?”
Truy Điện đáp: “Cũng không phải. Nếu năng lực quá thấp, giọng nói sẽ không xuất hiện. Tu sĩ càng giỏi, càng dễ nghe được giọng nói này”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Nếu nghe được giọng nói ấy, ta nên nghe theo hay từ chối nó?”
Truy Điện nói: “Đa số tu sĩ đều nghe theo. Vì nghe theo mới nhận được lợi ích. Nếu từ chối nó thì sẽ mãi mãi rơi vào cảnh muôn kiếp không trở lại được!”
Ngô Bình cau mày: “Thế giới này quả là rất kỳ lạ!”
Truy Điện bảo: “Điều kỳ lạ hơn ở còn đằng sau, từ từ cậu sẽ biết”.
Ngô Bình sửng sốt hỏi: “Ví dụ?”
Truy Điện đáp: “Ví dụ như cơ thể cậu sẽ sản sinh dị biến, cả tốt lẫn xấu. Hoặc ví dụ như công pháp mà cậu tu luyện rất dễ xuất hiện sai lệch. Không phải là công pháp đó có vấn đề, mà là vì môi trường của thế giới này đang không ngừng thay đổi”.
Ngô Bình sững sờ: “Thế giới này vẫn luôn thay đổi sao?”
Truy Điện: “Đúng vậy. Gần như mỗi ngày đều có những thay đổi rất nhỏ. Hiện tại tu vi của cậu còn thấp nên còn chưa cảm giác được. Người có tu vi đủ cao thì bất cứ lúc nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, nếu làm không tốt thì công sức trước đó sẽ uổng phí. Ngoài ra, hàng tháng sẽ có một sự thay đổi tương đối rõ ràng, mỗi ba tháng sẽ một sự thay đổi quy mô trung bình, hàng năm có một sự thay đổi quy mô lớn. Trong một hoàn cảnh như vậy, đừng nói đến việc tu luyện, ngay cả việc duy trì tu vi của bản thân cũng rất khó khăn”.
Ngô Bình: “Nếu hoàn cảnh thay đổi thường xuyên như vậy thì tu sĩ mạnh mẽ phải có hệ thống tu hành của riêng mình.”
Đôi mắt to của Truy Điện sáng lên: “Đúng vậy! Cường giả thực sự đều có hệ thống tu luyện của riêng mình, không ngờ cậu vừa mới tới đây liền lĩnh ngộ được điều huyền bí này”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ta luôn đi tìm con đường tu luyện của mình, dù không tới nơi này thì ta cũng sẽ làm điều này”.