Chương 4508
Nghe Ngô Bình nói vậy, bốn người kia đều sững ra, thầm nghĩ anh bị điên à? Đã đến lúc này rồi mà vẫn còn cứng miệng!
Một gã cao gầy bước ra, tay vác đại đao, xoa mũi bảo: “Nhận lấy một đao của tao trước đã. Mày mà tránh được thì ba hoa tiếp cũng không muộn”.
Gã nói chém là chém ngay, sau một cú xoay người, thanh đao trên vai liền chém xuống với tốc độ nhanh như tia chớp.
Tuy Ngô Bình có tu vi thấp, nhưng ý thức võ học của anh vẫn còn. Eo của đối phương vừa vặn một cái, anh đã tiến vài bước về phía trước. Khi đao rời khỏi vai gã, anh đã áp sát vào lòng gã cao gầy rồi đấm mạnh vào đan điền của gã ta.
“Ầm!”
Lực mạnh đến mức khiến gã cao gầy thảm thiết hét lên rồi ngã gục xuống đất ngay lập tức. Cú đấm của Ngô Bình đã phế mất tu vi của gã.
Ba người còn lại cả kinh. Thực lực của gã cao gầy không hề kém họ, thế mà sau một chiêu đã thua, oắt con này mạnh quá!
Ba người họ đồng loạt lùi mấy bước ra sau, cảnh giác nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Ngô Bình nhặt đại đao dưới đất, cười bảo: “Tôi cũng biết đao thuật đấy. Chúng ta chơi chung đi”.
Nói xong, đao như ngựa phi nước đại, chỉ trong tích tắc đã bay đến trước mặt ba người kia. Trong tay đều có vũ khí như kiếm, chuỷ thủ, nhưng bọn họ hoàn toàn không ra tay kịp, chỉ cảm thấy lồng ngực lạnh toát, máu tươi chảy ròng ròng.
“Cộp!”
Một trong số họ quỳ xuống đất với một vết cắt trên ngực. Nhát chém ấy của Ngô Bình đã cắt vào tim của gã ta, máu tươi phun ra ào ào, chết ngay tại chỗ.
Gã thứ hai cũng bê bết máu, tuy chưa chết, nhưng gãy mấy cái xương sườn, mất sức chiến đấu.
Người cuối cùng vẫn đứng thẳng tại chỗ. Đó là kẻ cuối cùng trúng đao. Có điều đòn cuối của Ngô Bình đã dùng kình lực, một luồng kình lực kỳ lạ đã xâm nhập cơ thể và phá hoại kinh mạch của gã.
“Phụt!”
Gã phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Bốn người, chỉ còn một người còn đứng. Người này tái mặt, run rẩy nói: “Xin anh tha mạng!”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Các người làm cướp ở khu rừng này, có lẽ kiếm được không ít tiền rồi nhỉ?”
Người này vội đáp: “Thật sự không kiếm được bao nhiêu”.
Ngô Bình hỏi: “Tiền của các người để ở đâu?”
Đối phương trả lời: “Ở ngay phía trước”.
Ngô Bình bảo: “Dẫn đường”.
Truy Điện đang giả vờ ngủ lập tức bật dậy, vui vẻ chạy theo sau Ngô Bình.
Sau khi đi vài trăm mét, anh nhìn thấy một ngôi nhà gỗ khuất trong khu rừng rậm rạp. Nhà gỗ không lớn, có hai phòng dưới lòng đất, hai phòng trên mặt đất, phía trước có một sân nhỏ.
Ngô Bình đến ngôi nhà gỗ và lục lọi tất cả đồ đạc của bọn cướp, cộng lại có lẽ khoảng một nghìn tiền vàng. Anh cũng không khách sáo, gói lại mang đi hết. Trước khi đi, anh còn chém đứt hai tay và đâm mù đôi mắt của gã cướp, bảo là hoàn trả gấp đôi.
Một người một ngựa tiếp tục lên đường. Truy Điện bảo: “Khá đấy, người trẻ tuổi, không ngờ cậu lại đánh giỏi như vậy”.
Ngô Bình đáp trả: “Ngươi cũng rất giỏi, trình độ giả chết đạt hạng nhất”.
Truy Điện sửa lại: “Không phải giả chết, là giả ngủ. Bình thường lũ cướp không làm khó ngựa, đặc biệt là ngựa đang ngủ”.