Chương 4505
Tiệm cơm cũng không quá lớn, hai tầng. Anh đi vào thì phục vụ đã ra chào hỏi trước: “Quý khách muốn dùng gì?”
Ngô Bình nói: “Dọn hết các món của các anh lên một lượt”.
Nghe thấy vậy, phục vụ ngây người, các thực khách khác cũng đều đưa mắt nhìn.
Phục vụ cười khà một tiếng: “Quý khách, món của chúng tôi có hơn năm mươi loại, hơn nữa cũng có vài món rất đắt, anh quyết định gọi hết sao?”
Ngô Bình: “Không sai, gọi hết một lượt”.
Phục vụ sợ Ngô Bình không có tiền thanh toán liền nói: “Vậy anh có thể trả trước tiền cọc không?”
Ngô Bình khẽ cười: “Lên hết một lượt, bao nhiêu tiền?”
Phục vụ: “Ít nhất phải năm tiền vàng”.
Ngô Bình trực tiếp bỏ ra năm tiền vàng: “Đi làm đi”.
Phục vụ sáng mắt, lấy tiền vàng rồi cười nói: “Được ạ, anh đợi chút!”
Cách đó không xa, một bàn bốn người đàn ông to lớn, liếc nhìn Ngô Bình đầy thâm ý, sau đó thấp giọng trao đổi vài câu, rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Rất nhanh sau đó, trên bàn trước mặt Ngô Bình đã bày đầy món ăn, anh bắt đầu ăn ngay, từng món ăn vừa bày lên thì món trước đã được anh ăn sách, bên cạnh xếp đầy chén đĩa.
Năm mươi sáu món ăn, bốn món canh, một nồi cơm, Ngô Bình ăn sạch chưa đến một tiếng. Cách đó không xa, mấy người định có ý tính kế anh lập tức từ bỏ suy nghĩ này. Người ăn khỏe như vậy, thường thực lực rất mạnh, bọn họ căn bản không chọc nổi!
Ăn cơm xong, Ngô Bình bỏ ra một trăm hai mươi tiền vàng mua một con ngựa trắng, vẻ ngoài rất bắt mắt.
Sở dĩ anh chọn con ngựa trắng là vì anh nhìn thấy được sự kiêu ngạo từ trong ánh mắt ngựa trắng. Một con ngựa có lòng kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không tệ nhỉ?
Vì vậy, anh cưỡi nó tiến về Chương Thành.
Ngựa chạy không hẳn nhanh, Ngô Bình để ngựa tự chạy. Cho bản thân nó tự chạy, chậm cũng được, nhanh cũng được. Nó mệt thì dừng lại nghỉ ngơi, cho nó ăn chút cỏ và uống nước.
Cứ như vậy đi rồi dừng đi rồi dừng, chớp mắt trời đã tối. Lúc này, phía trước không có thôn, sau không có hàng quán, mà cách đó không xa là một rừng cây quả hoang dại.
Ngô Bình dắt ngựa vào trong rừng cây, để nó ăn chút quả dại, còn anh thì ngồi xếp bằng dưới đất, dùng chân khí rèn luyện thân thể. Mười kinh mạch được đả thông có thể khiến thể chất anh mạnh lên không ngừng.
Ngồi chưa được bao lâu, ngựa cũng nằm xuống nghỉ ngơi, ánh mắt vẫn luôn nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình chú ý đến tầm mắt của nó, cười nói: “Ngựa à, có phải ngươi chưa ăn no không?”
Ai biết, con ngựa lại đáp một câu: “Quả dại không lấp được cơn đói”.
Ngô Bình giật mình, anh nhìn chằm chằm con ngựa một lúc lâu, rồi hỏi: “Ngươi biết nói sao?”
Ngựa trắng: “Tôi cũng giống như cậu, đều đến nơi này lịch kiếp. Khác nhau ở chỗ, cậu là người, còn tôi là ngựa”.
Ngô Bình cảm thấy hứng thú: “Ngươi là mã tinh sao?”
Ngựa trắng: “Tôi vốn dĩ là một con ngựa thần, sau này cơ duyên lại bước lên con đường tu hành. Nhưng, có lẽ cậu và tôi đến từ thời gian khác nhau”.
Ngô Bình ngây người: “Thời gian khác nhau?”
Ngựa trắng: “Nói chính xác hơn, thì chúng ta không cùng kỷ nguyên”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Nơi này là vùng đất Vĩnh Hằng, thời gian ngưng đọng. Về lý thuyết, nó có thể liên kết toàn bộ kỷ nguyên”.