Chương 4500
Ngô Bình cầm lấy dao, cẩn thận đào đất. Chẳng mấy chốc, anh đã đào ra một cái củ màu trắng giống cục đá tỏa ra một mùi thơm ngát dưới gốc cây hoa màu tím kia.
Mặc dù thợ săn thường xuyên đi lại trong núi, nhưng đến giờ vẫn không chú ý tới loại hoa màu tím kia, chứ đừng nói đến rễ cây của nó. Một tên thợ săn hỏi: “Nhóc con, đó là thứ gì?”
Ngô Bình cười đáp: “Thứ này có thể nấu cháo uống, khá là thơm”.
Thợ săn cười: “Thứ gì cũng không bằng bỏ thêm một miếng thịt”.
Ngô Bình không để ý tới gã, dùng vải gói kỹ củ rồi tiếp tục lên đường.
Lần này, anh thấy được một cây thấp bé trong khe đá, trên cây tràn đầy quả trông như những trái nho to mọng màu đen, từng chùm từng chùm, tổng cộng mười chùm.
Ngô Bình hái xuống một chùm ngắm nghía rồi hái hết xuống bỏ vào cái rổ trên người.
Thợ săn hỏi: “Này, đây là một loại quả dại. Chúng tôi gọi nó là quả ê răng, cực kỳ chua, cậu ăn nó làm gì?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi thích đồ chua”.
Cứ thế, cả buổi chiều anh đều quanh quẩn trên núi và tìm được mười bảy loại dược liệu. Anh định tìm tiếp nhưng các thợ săn đã săn được rất nhiều con mồi, thật sự không xách nổi nữa nên Ngô Bình chỉ đành trở về.
Sau khi trở về và ăn một bữa tối phong phú với tộc trưởng, anh bèn về phòng. Trước khi trở về, anh muốn một cái ấm nấu thuốc và một vài dụng cụ đơn giản.
Đóng cửa phòng, anh cắt nát mười hai loại dược liệu bỏ vào thùng gỗ rồi đổ đầy nước sôi. Đợi đến khi nước ấm, Ngô Bình bèn ngâm mình bên trong, sau đó lần lượt ăn mấy loại trái cây, củ dược liệu.
Những dược liệu đó chưa trải qua tinh luyện nên chúng không đắng chính là chua, có số còn có tác dụng phụ. Nhưng Ngô Bình cũng không có cách nào, giờ anh không thể luyện đan, chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất hấp thu dược liệu.
Lúc ăn trái cây, Ngô Bình bị chua đến ê răng, đúng là không hổ với cái tên “Quả ê răng”. Có điều, nó lại có khả năng loại bỏ độc tố, giúp anh gia tăng thể chất và sức lực.
Tộc trưởng ở ngoài cửa nghe lén một hồi, chỉ nghe thấy tiếng nào ào ào nên cho rằng Ngô Bình đang tắm bèn lắc đầu lẩm bẩm: “Người trong thành đúng là bày vẽ, trước khi ngủ còn phải tắm rửa”.
Khi nước trong thùng lạnh đi, Ngô Bình bèn bước ra. Lúc này, làn da của anh đều đỏ bừng, trong cơ thể có vài luồng dược lực lao nhanh.
Anh lại ăn một cái rễ cây rồi khoanh chân ngồi xuống luyện khí.
Trước đó, Ngô Bình đã thử luyện khí ở thế giới này và khó khăn hơn thế giới kia. Nếu không dùng sức mạnh bên ngoài thì hoàn toàn không thể thành công luyện khí trong thời gian ngắn. Vì vậy, anh đã dùng sức mạnh của dược liệu đã luyện khí. Chỉ có luyện khí thì mới có thể đối phó với đám thôn dân dã man kia.
Ngô Bình cố gắng kiểm soát dược lực vận chuyển trong kinh mạch, đợi đến hừng đông anh mới miễn cưỡng đả thông kinh mạch đầu tiên. Tuy chỉ có một cái lại khiến Ngô Bình thay da đổi thịt, sức lực và ngũ giác lục thức cũng mạnh hơn rất nhiều.
Sau hừng đông, khi anh vừa đẩy cửa ra thì gã đàn ông to con trông chừng ngoài cửa chợt sửng sốt, đánh giá Ngô Bình từ trên xuống dưới vài lần mới nói: “Lạ ghê, sao tôi cứ cảm thấy cậu như thay đổi thành người khác vậy”.
Ngô Bình cười nói: “Có thể là do tôi tắm rửa đó. Hai ngày không tắm, trên mặt có bụi”.
Gã gãi đầu: “Hóa ra là vậy”.
Ngô Bình duỗi eo hỏi: “Buổi sáng ăn cái gì?”
Gã đàn ông đáp: “Buổi sáng chúng ta không ăn, giữa trưa cùng nhau ăn”.
Ngô Bình “Ồ” một tiếng: “Vậy làm phiền anh bảo bốn anh trai hôm qua đến đây, tôi muốn lên núi đi dạo”.