Chương 4498
Tất cả mọi người vừa nghe có thể có năm trăm tiền vàng lập tức phấn khích. Nếu chia cho mọi người thì cũng đủ mỗi gia đình sống được mười mấy năm!
Lúc này, tên “Thông minh” kia hỏi: “Lỡ trong nhà mày hỏi sao không quay về thì tụi tao phải trả lời kiểu gì?”
Ngô Bình: “Người nhà tôi rất ít quan tâm đến tôi, các người chỉ cần nói tôi thích ở đây săn thú, còn thích một cô gái trong thôn các người là được”.
Bọn họ đều gật đầu, cảm thấy cách đó của Ngô Bình hoàn mỹ không chút sơ suất.
Tên “Thông minh” cười nói: “Cậu trai trẻ, cậu phối hợp như vậy, chúng tôi sẽ không đối xử tệ với cậu, mời vào nhà ngồi”.
Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã được mời vào trong một căn nhà lớn, chủ nhân của nó là một ông lão hơn sáu mươi tuổi. Ông ta nổi tiếng nhất thôn, thường thì chuyện lớn đều do ông ta quyết định.
Ông lão ngồi trên ghế trúc, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cách này được đó, lấy giấy bút đến để cậu ta viết”.
Nói đến viết thư, Ngô Bình cũng không biết chữ viết ở thế giới này bèn nói: “Nên viết như thế nào thì tôi cần phải suy nghĩ một chút đã. Nơi này của mấy người có sách không? Lấy mấy quyển đến tôi xem thử. Cha tôi nói, tôi ở ngoài chơi kiểu gì cũng được, nhưng nhất định không được quên đọc sách”.
Bọn họ nghe thấy Ngô Bình nói vậy đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Anh thầm nhủ thôi xong, lẽ nào người ở thế giới này không thích đọc sách?
Quả nhiên, có người nói: “Cha cậu thật thú vị, đọc sách là không có tiền đồ nhất vậy mà ông ta lại bảo cậu đọc sách”.
Ngô Bình: “Tôi không biết chữ nên cha muốn ta đọc sách nhiều chút để biết chữ”.
Chúng nhân nói: “Vậy thì có gì, chúng tôi cũng không biết chữ. Trong cả thôn, chỉ có tộc trưởng biết mấy chữ”.
Ngô Bình nghĩ bụng: Hóa ra cũng không biết chữ, vậy dễ làm rồi.
Vì thế, anh nhìn về phía ông lão: “Nói vậy, vị này chắc chính là tộc trưởng rồi?”
Ông lão gật đầu: “Tôi là tộc trưởng của thôn”.
Ngô Bình cười hỏi: “Tộc trưởng, ông biết bao nhiêu chữ? Có nhiều bằng tôi không?”
Thực ra, biết được mấy con chữ là điều ông lão kiêu ngạo nhất, cũng là lý do ông ta vẫn luôn đảm nhận chức tộc trưởng trong thôn, nghe vậy bèn nói: “Cũng không nhiều, chắc hơn mười chữ, có thể viết một bức thư đơn giản”.
Ngô Bình giơ ngón tay cái lên: “Tộc trưởng đúng là thông minh, tôi chỉ biết hơn năm mươi chữ. Lát nữa viết thư, tôi phải học hỏi ông rồi”.
Tộc trưởng gật đầu: “Không thành vấn đề, cậu biết năm mươi chữ, tôi biết hơn trăm chữ, gộp lại cũng không ít. Chúng ta có thể bàn bạc với nhau để biết”.
Mọi người bàn bạc một hồi rồi nhốt Ngô Bình vào một căn phòng, bên trong có mấy quyển sách cũ rách, một quyển là địa chí, mấy quyển còn lại đều là mấy cuốn sách linh tinh. Có điều, trong đó lại có một tấm bản đồ khu vực lân cận, khiến Ngô Bình như nhặt được vàng.
Tất cả mọi người rời khỏi, anh mở bản đồ ra xem thì phát hiện tuy những con chữ đó có sự khác biệt với thế giới của mình nhưng vẫn có thể nhận ra, nhìn mấy lần cũng thích ứng với những con chữ khác thường ấy.
Trên bản đồ chỉ rõ cách nơi này trăm dặm có một ngôi trấn nhỏ, vượt qua một ngọn núi là đến. Cách trấn nhỏ ba trăm chín mươi dặm về phía đông có một ngôi thành nhỏ tên Chương Thành. Từ nơi này mà muốn đến Chương Thành thì phải đi hơn năm trăm dặm, nếu đi bộ thì những thôn dân kia cũng phải mất mười ngày nửa tháng.
Xem xong bản đồ, anh lại nghiên cứu địa chí và mấy quyển sách linh tinh kia. Chẳng mấy chốc, anh đã học được chữ viết của nơi này.