Chương 4489

Chị của Kim Song Nhi sững người: “Cậu dám đánh tôi!”

Chồng chị Kim Song Nhi trừng mắt lườm cô ta như muốn nói: cô mà nói thêm câu nữa thì tôi cũng tát cô đấy!

Ngô Bình: “Tôi nói rồi, tôi không giết anh là nể mặt Song Nhi. Nhưng nếu các người không biết điều thì đừng trách tôi”.

Chị của Kim Song Nhi cảm thấy rất nhục nhã, một Nhân tộc mà cô ta coi thường dám huênh hoang vậy sao?

Kim Song Nhi chán nản nói: “Chị, em biết chị rất kiêu ngạo, nhưng chị chưa đủ trình để ra vẻ với Ngô Bình đâu, đến bố mình gặp anh ấy còn phải nể nữa mà”.

Cô chị ngẩn người: “Bố cũng phải nể cậu ta ư?”

Kim Song Nhi không giải thích mà nói: “Lát chị sẽ biết”, sau đó, cô ấy kéo Ngô Bình đi tiếp.

Vợ chồng cô chị lẽo đẽo theo sau.

“Cậu ta giỏi lắm à?”, cô chị không nuốt trôi cục tức nên lén hỏi chồng mình.

Chồng cô ta nhăn mặt nói: “Nếu cậu ta không mạnh thì anh rút lui làm gì? Khi cậu ta phóng khí tức ra, anh thấy mình như sắp chết đến nơi. So với cậu ta thì anh chỉ là một con kiến thôi”.

Cô chị biến sắc mặt: “Thế thì mạnh thật!”

Tên kia gật đầu: “Ừ, anh đoán cậu ta phải là cao thủ cấp Thánh Vương rồi”.

“Thế thì cũng cấp với bố mình à?”, cô chị sững sờ, cuối cùng đã hiểu tại sao Kim Song Nhi lại nói vậy, bố họ cũng phải nể Ngô Bình.

Ngô Bình cố ý đi chậm, khi họ đến núi Thiên La, các khách khứa khác gần như đã đến đủ. Bọn họ nhanh chóng đáp xuống trước một đại điện trên núi.

Cung điện này rất rộng, nhưng giờ cũng chật kín người, họ đều đến để chúc thọ Minh Đà Thánh Vương – bố của Kim Song Nhi.

Kim Song Nhi tươi cười bước vào cùng Ngô Bình, có một lối đi ở giữa đại điện, khách khứa đứng hai bên. Có hai người đang ngồi ở cuối đầu bên kia, một người là Minh Đà Thánh Vương, người còn lại là Vương Mẫu.

Kim Song Nhi dâng một hạt châu lên bằng hai tay rồi cười nói: “Song Nhi tặng quà mừng thọ cho bố ạ”.

Nói rồi, cô ấy đưa hạt châu cho người hầu của Minh Đà Thánh Vương, sau đó cùng Ngô Bình đi tới cạnh Minh Đà Thánh Vương và Vương Mẫu.

Minh Đà Thánh Vương có mái tóc hoa tiêu, gương mặt không còn trẻ trung nữa, nhưng rất hiền hoà.

Ngô Bình hành lễ: “Lý Huyền Bình tham kiến Thánh Vương, Vương Mẫu”.

Minh Đà Thánh Vương đã nghe Vương Mẫu kể về Ngô Bình nên cười nói: “Cậu là Lý Huyền Bình à? Đúng là Nhân tài, Song Nhi tinh mắt lắm!”

Ngô Bình: “Thánh Vương quá khen!”

Kim Song Nhi cười nói: “Bố không phát hiện ra Huyền Bình có gì là lạ ạ?”

Minh Đà Thánh Vương cười nói: “Cậu ấy là Đại Thánh chứ gì?”

Kim Song Nhi cười hì hì: “Vâng, Huyền Bình và bố cùng đi chung con đường”.

Minh Đà Thánh Vương nói: “Nếu không thế thì cậu ấy đã chẳng ở đây”.

“Cuối cùng tam muội cũng tìm thấy ý trung lang rồi à?”

Mọi người nhìn qua thì thấy có một nam một nữ đi từ bên ngoài vào. Cô gái rất xinh, còn người đàn ông thì mọc đầy vảy vàng trên mặt, khí tức Yêu tộc lộ ra rõ ràng.

Kim Song Nhi nhỏ giọng nói: “Huyền Bình, đây là chị cả và chồng chị ấy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play