Chương 4474

Kim Song Nhi: “Việc đó để em giúp anh, anh cứ tới là được rồi”.

Ngô Bình cười đáp: “Em định chuẩn bị món gì vậy?”

Kim Song Nhi cười với vẻ thần bí: “Đến đó anh sẽ biết”.

Ngô Bình không hỏi thêm nữa, hai người đang xem kịch thì Vương phù trên người anh sáng lên, trong đầu vọng tới giọng nói của Đường Tử Di: “Huyền Bình, sinh linh Hỗn Độn Bàn Nguyên đang bày sát trận trên không, muốn tiêu diệt đế quốc Thiên Võ”.

Bàn Nguyên?

Ngô Bình nhớ ra khi trước anh có tiêu diệt một thứ tên là Nhân Trù Tử. Bố của nó chính là Bàn Nguyên này, còn mẹ nó là một Thần Đế.

Ngô Bình cười lạnh: “Đúng là đâm đầu vào chỗ chết!”

Anh quay sang nói với Kim Song Nhi: “Song Nhi, xem kịch xong em quay về chỗ mẹ nhé, anh có chút việc đi một lát sẽ về”.

Nói rồi, anh biến mất.

Một khắc sau, anh xuất hiện trên bầu trời của đế quốc Thiên Võ. Lúc này, trên bầu trời xuất hiện hư ảnh khổng lồ. Thứ quái dị này có con mắt to hơn cả những vì sao, trông như một con gấu nhưng lông rất dài, toàn thân toả ra ánh sáng màu tím. Mắt nó màu xanh, răng nanh cực dài.

Mặc dù chỉ là hư ảnh của sinh linh Hỗn Độn, nhưng áp lực kinh hoàng phả ra từ nó vẫn khiến người của đế quốc Thiên Võ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hoả Hoàng Nhi và Hỉ Bảo đang chuẩn bị ra tay. Khi thấy bố tới thì vội vã bay tới.

“Bố, con quái vật này hống hách quá. Nó không biết thân phận của con, nếu không thì đã sớm dập đầu nhận tội rồi”.

Ngô Bình đáp: “Bản thể của nó không ở đây. Để bố đi gặp nó, các con ở nhà trông nhà”.

“Vâng”, Hoả Hoàng Nhi và Hỉ Bảo gật đầu như bổ củi.

Ngô Bình bước từng bước lên cao, mỗi bước cơ thể lại to thêm một chút. Khi anh bước tới trước mặt hư ảnh thì đã trở thành người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, lại còn cao hơn Nguyên Bàn kia một chút.

Nguyên Bàn cười lạnh: “Cuối cùng ngươi cũng tới rồi. Nếu ngươi đến muộn hơn một chút thì ta đã huỷ diệt đất nước của ngươi rồi”.

Ngô Bình: “Bàn Nguyên, ta biết ngươi tới là vì ta. Thế này đi, giờ ta đi tìm ngươi. Hai ta giải quyết chuyện này một lần cho xong”.

“Được!”, Bàn Nguyên đáp. Ta ở Thái Dương Khư chờ ngươi! Nếu ngươi không tới, ta sẽ san phẳng đất nước này!”

Ngô Bình bình thản đáp: “Ta chắc chắn sẽ tới!”

Dứt lời, hư ảnh của Bàn Nguyên biến mất.

Ngô Bình đáp xuống hoàng cung gặp các con. Sau đó anh đi tìm Đường Băng Di, anh thả gần một trăm người đẹp ở trong sào huyệt kia ra.

Nhìn thấy những người đẹp tuyệt thế này, Đường Tử Di đảo mắt bất mãn: “Điện hạ đúng là khẩu vị tốt thật đấy, một lúc đưa đến nhiều cô gái xinh đẹp như vậy”.

Ngô Bình: “Em nói gì vậy, anh là đang tìm trợ thủ cho em mà. Hiện giờ thể chất của họ đều khá tốt. Từ giờ trở đi, chính là thuộc hạ dưới quyền em”.

Đường Băng Di: “Hay là tổ chức một đội cấm quân toàn nữ nhỉ?”

Ngô Bình mặt nghiêm trang: “Có đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là tư chất tốt. Ít nhất cũng phải là thể chất của Thái Cổ Chân Nhân, chỉ cần được rèn luyện thêm là sẽ trở thành trợ thủ đắc lực”.

Đường Băng Di: “Được rồi, em sẽ nhận họ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play