Chương 4472

Ngô Bình: “Đúng vậy”.

Tiểu vương gia hỏi: “Anh còn tiền không?”

Ngô Bình cười hỏi: “Sao thế, anh cũng muốn cược với tôi sao?”

Tiểu vương gia: “Bố cho tôi rất nhiều tiền tiêu vặt, tổng cộng lại có hơn một trăm nghìn tỷ tệ, tôi muốn cược với anh”.

Ngô Bình: “Đương nhiên là được”.

Hỗn Lãnh rất cao hứng: “Thật sao? Vậy tôi đánh cược với anh mười lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh”.

Ngô Bình: “Được. Nếu như anh đánh bại tôi, tôi sẽ cho anh thêm mười lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh”.

Nghe nói Ngô Bình đánh cược, đôi mắt xinh đẹp của Kim Song Nhi sáng lên, hỏi: “Huyền Bình, anh cược bao nhiêu?”

Ngô Bình: “Tổng cộng sáu mươi lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh”.

Kim Song Nhi vui vẻ cười nói: “Chồng à, anh kiếm được tiền, nhất định phải chia cho em nhé”.

Vương Mẫu cũng bất lực nhìn đứa con gái này, từ nhỏ đã mê tiền, lớn lên càng tệ hơn.

Ngô Bình cười đáp: “Được rồi. Anh sẽ đem về cho em mười lăm nghìn tỷ”.

Kim Song Nhi vui mừng khôn xiết: “Chồng à, anh thật là tốt!”

Vương Mẫu ho khan một tiếng: “Song Nhi, đừng nói linh tinh trước mặt nhiều người như vậy”.

Kim Song Nhi cười “hi hi” nói mình biết rồi, nhưng lại chạy tới bên cạnh Liễu thần hỏi: “Dì Lưu, dì có biết mẹ con không?”

Liễu thần cười nói: “Hai kỷ nguyên trước, mẫu thân của con đã vang danh giang hồ rồi, chúng ta có gặp nhau một lần”.

Kim Song Nhi nói: “Vậy dì quen Huyền Bình như thế nào?”

Họ đang trò chuyện thì Ngô Bình và Hỗn Lãnh đã động thủ.

Sức mạnh của Hỗn Lãnh dường như là vô tận. Anh ta đánh một quyền mà hư không sụp đổ, phía sau xuất hiện một cái hố đen lớn, tựa hồ có thể nuốt chửng vạn vật.

“Đoàng!”

Cú đấm này khiến Ngô Bình lùi lại mấy bước. Lôi đài dưới chân anh rung lắc dữ dội, dường như khó có thể chịu nổi lực từ chân anh.

Ngô Bình trông vẫn rất bình tĩnh, anh nói: “Anh rất mạnh, nhưng cũng chỉ đến thế thôi”.

Nói xong, anh cũng xuất chưởng. Lòng bàn tay phải của Hỗn Lãnh bỗng cứng đờ. Một tiếng nổ lớn vang lên, Hỗn Lãnh bị đẩy lùi mấy chục bước, dưới chân phát ra tiếng “thình thịch”.

Anh ta rất ngạc nhiên, hỏi: “Tại sao sức mạnh của anh lại lớn như vậy?”

Ngô Bình: “Vừa rồi tôi đã hấp thụ tám mươi phần trăm sức mạnh từ chưởng của anh. Vì vậy, chưởng của tôi có tám mươi phần trăm sức mạnh của anh cộng thêm sức mạnh của tôi được thêm vào nên đương nhiên rất mạnh”.

Hỗn Lãnh gật đầu: “Võ công của anh quả thực rất lợi hại”.

Ngô Bình: “Bỏ đi, tôi không có hứng chơi đùa với anh nữa, tiếp chưởng đi!”

“Bùm!”

Ngọn lửa đỏ bùng lên từ cơ thể Ngô Bình, đó là sức mạnh của Nguyên Hoả. Sức mạnh này hội tụ ở lòng bàn tay của anh để thi triển tuyệt kỹ cực kỳ lợi hại của điện Cực Võ: Phẫn Thiên Chưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play