Chương 4470

Thượng Thanh Thiên Cung rất tráng lệ, các tòa nhà nối liền nhau và rất hùng vĩ. Trong cung điện khổng lồ, một lôi đài được xây dựng ở khu vực trung tâm, xung quanh phủ đầy phù văn.

Giờ khắc này, trong đại điện có ít nhất mấy trăm người, phần lớn đều là tu sĩ dòng Thượng Thanh Thiên Nhất.

Ngô Bình lúc này khá “lép vế”, bên cạnh anh chỉ có một Hoả Vân Đạo Tôn. Hỏa Vân Đạo Tôn dù cũng khá mạnh, nhưng ở Thượng Thanh Thiên Cung này, ông ấy cũng không phải là người mạnh nhất.

Ôn Hầu nhìn thấy Ngô Bình đến như đã hẹn thì cười nói: “Lý Huyền Bình, cậu không mang theo người công chứng sao?”

Ngô Bình: “Cuộc tỷ thí này trị giá năm mươi nghìn tỷ đồng tiền Thượng Thanh. Tất nhiên tôi cần tìm công chứng viên tới rồi”.

Dứt lời, một luồng sáng màu xanh đáp xuống. Một người phụ nữ mặc trang phục cung đình màu xanh lục, dung mạo tuyệt thế, ung dung đáp xuống trước mặt Ngô Bình.

Liễu thần này là cao thủ mấy kỷ nguyên liền. Khi Liễu thần xuất hiện, những người có mặt còn không dám thở mạnh.

Lúc này, một ông lão mặc áo bào xanh chậm rãi đi ra, hai tay cầm kiếm. Đôi tay ông ấy như dính chặt vào kiếm, một khắc cũng không rời ra.

Ông ấy cười nói: “Tiền bối từ xa tới, tiểu bối không nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi!”

Nhìn thấy ông lão, mọi người đều sửng sốt.

“Là Thượng Thanh Thiên! Tại sao ông ấy lại xuất hiện, lại còn nghênh đón từ xa? Người phụ nữ áo xanh này rốt cuộc là ai?”, có người thốt lên.

Liễu thần khẽ mỉm cười nói: “Ngân đạo hữu, chúng ta đã không gặp nhau cả thế kỷ rồi sao?”

Ông cụ được gọi là Ngân đạo hữu chính là Thượng Thanh Thiên, ông ấy cười nói: “Đúng vậy tiền bối, ở thế kỷ trước, tôi bị kẻ thù truy lùng. Cũng may nhờ có tiền bối cứu giúp, tôi mới có thể sống đến bây giờ”.

Liễu thần: “Đã là chuyện cũ, không cần nhắc tới”.

Thượng Thanh Thiên liếc mắt nhìn Ngô Bình, hỏi: “Tiền bối, đây là ai?”

Liễu thần: “Đây là hậu bối của tôi, tên là Lý Huyền Bình”.

Ngô Bình cười nói: “Dì Lưu, lần này lại phiền dì rồi”.

Liễu thần cười nói: “Đã lâu không ra ngoài hoạt động, hôm nay ra ngoài hóng gió cũng tốt. Huyền Bình, tu vi của con lại tiến bộ rồi, dì rất vui”.

Ngô Bình: “Con quả thực có chút tiến bộ”.

Nghe thấy Ngô Bình gọi Liễu Thần là “dì Lưu”, Thượng Thanh Thiên lập tức trở nên khách sáo với anh: “Lý tiên sinh, không ngờ cậu lại là hậu bối của Liễu thần. Trước đây tôi đã đắc tội với cậu, mong cậu bỏ quá cho”.

Ngô Bình: “Thượng Thanh Thiên khách sáo rồi. Hôm nay tôi có một cuộc tỷ thí với Tề Vương và Ôn Hầu là thuộc hạ dưới trướng của ông. Chắc ông đã biết chuyện này rồi phải không?”

Thượng Thanh Thiên khẽ mỉm cười: “Tôi có biết”.

Liễu thần: “Huyền Bình, con còn mời ai khác tới nữa không?”

Vừa dứt lời, một chiếc xe kéo bằng chim loan từ xa bay tới, ngồi trong xe là hai mẹ con, chính là Vương Mẫu và Kim Song Nhi.

Ngô Bình tiến lên nghênh đón: “Vương Mẫu!”

Kim Song Nhi nhảy xuống xe, ôm lấy cánh tay Ngô Bình, cười nói: “Huyền Bình, em biết anh gọi mẫu thân tới làm chứng, cho nên em đòi đi theo”.

Ngô Bình gật đầu: “Song Nhi, em tới là tốt rồi, xem anh đánh bại đối phương như thế nào”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play