Chương 4441

Người này cười mỉa nói: “Tôi nói không còn là không còn, anh mau đi đi”, nói rồi hắn không kiên nhẫn xua tay.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ, anh bỗng cười nhạo: “Các anh không cho phép tôi vào trong thật à?”

Người bên phải trợn to mắt: “Cung Thượng Thanh không phải là nơi anh có thể tự tung tự tác, cút đi”.

“Vả miệng”, Ngô Bình khẽ quát một tiếng, người này giơ tay liên tiếp đánh vào miệng mình, một lát sau mặt mũi bị đánh sưng tấy, máu chảy đầm đìa, lộ ra cả xương.

Người này không kiểm soát được hai tay mình, vừa đau vừa sợ kêu lên: “Tôi sai rồi, Thượng tiên tha mạng”.

Ngô Bình mặc kệ hắn, vẫn cứ để hắn tự tát mình, sau đó nhìn người còn lại: “Giờ còn chỗ chứ?”

Người này nuốt nước bọt vội nói: “Có có, mời đi theo tôi”.

Ngay khi vừa xoay người, người này bỗng thầm niệm một đoạn chú. Ngay lập tức ngọc tiên dưới chân đều sáng lên, sức mạnh đáng sợ xuất hiện, loáng thoáng đè xuống.

Sau khi mở đại trận, hắn đắc ý nói: “Đây là đại trận Thượng Thanh, dù là Đạo Tôn cũng sẽ bị trấn áp. Này tên kia, anh dám chống đối với bọn tôi thì sẽ chết rất thảm”.

Ngô Bình: “Vậy à?”, nói rồi thánh vực của anh mở ra bao trùm lấy đại trận Thượng Thanh.

“Ầm ầm!”

Ngọc tiên được lát trên mặt đất đồng loạt nổ tung, uy lực của đại trận giảm xuống một cách nhanh chóng, cuối cùng biến mất không thấy đâu.

Sau đó Ngô Bình vung tay lên ném hai người này vào sào huyệt để phân giải.

Sau khi tiêu diệt hai người này, anh tiếp tục đi vào cung Thượng Thanh, vừa đi đến cửa thì nhìn thấy một tu sĩ trung niên đang đứng trước cửa, ông ta lạnh lùng nói: “Dám ra tay với người của cung Thượng Thanh, cậu lớn gan thật đấy”.

Ngô Bình trợn mắt: “Bớt nói nhảm đi, nếu không ngay cả ông cũng sẽ bị đánh giết”.

Người trung niên nhíu mày: “Là ai cho cậu can đảm này?”

“Ầm!”

Anh tung ra đòn tấn công, người trung niên chưa kịp nói xong chữ “đảm” đã bị đánh bay vào trong cánh cổng, cả người co lại thành một cục, sức mạnh đáng sợ bùng phát trong người ông ta, một lúc sau đã không còn hơi thở.

Lại có mấy mươi người lao ra từ trong điện, thấy Ngô Bình hung hăng bá đạo, một đòn đã đánh chết người gác cổng. Hai người trước đó gần như cũng lành ít dữ nhiều.

Một ông lão trầm giọng nói: “Vị đạo hữu này, cậu vừa giết người gác cổng của Thượng Thanh Tông”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi đến đổi huy hiệu, người này lại không cho tôi đổi, lẽ nào các người nghĩ mình có thể một tay che trời thật sao?”

Ông lão đè nén cơn giận, ông ta nhìn Ngô Bình nói: “Đạo hữu, nếu bây giờ cậu ra ngoài, tôi có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì”.

Ngô Bình híp mắt: “Ông già, ông đang uy hiếp tôi đấy à?”

Ông lão trầm giọng nói: “Nói cho cậu biệt, trong cung có cường giả kỷ nguyên trấn giữ, cậu mà còn không đi thì biết tay”.

Ngô Bình: “Vậy à? Bảo cường giả kỷ nguyên đó ra đây, tôi muốn gặp ông ta”.

Nói rồi anh lấy Thiên Vu huyết đao ra, khí tức hủy diệt đáng sợ đó bao trùm lấy cả đất trời, mọi người đều biến sắc.

Ngô Bình nói rõ từng câu từng chữ: “Nếu cường giả đó không ra thì tôi sẽ một đao chém cung Thượng Thanh”.

“Ầm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play