Chương 4412
Bằng cách này, anh đã dựa vào sào huyệt tà ma, nhanh chóng luyện hoá tà ma ở mười hai nơi, còn tăng thêm vài triệu binh lính được tà ma tăng cường.
Những người từng hấp thụ tà ma có sức chiến đấu rất mạnh, cũng không sợ bị tà ma nhập nữa.
Một đế quốc Thiên Võ vốn đang rối ren, Ngô Bình chỉ mất hai ngày để dẹp yên hỗn loạn ở các nơi.
Hôm nay, ở chính giữa sào huyệt, Hồng Lăng là người đầu tiên tỉnh giấc, khí tức hiện nay đã rất mạnh. Quanh người cô ấy toả ra khí tức của Thánh. Nhờ sự giúp sức của Ngô Bình, cô ấy đã thành công thăng thành Thánh nhân!
Theo sau là Ngô Mi cũng đã đột phá và trở thành Thánh nhân.
Ngô Bình rất vui mừng. Anh cười bảo: “Sau này hai người cũng có thể một mình đảm đương rồi”.
Ngô Mi nói: “Nhưng anh ơi, em vẫn chưa biết đánh nhau với người khác”.
Ngô Bình cười đáp: “Dễ thôi, em đến Côn Luân Kiếm Cung học vài ngày là biết ngay”. Dứt lời, anh phất tay một cái đã đưa Ngô Mi đến Kiếm Cung.
Hồng Lăng cười bảo: “Em không cần đi nhỉ?”
Ngô Bình nói: “Rất đúng lúc, mấy ngày sắp tới em hãy cùng anh đối phó tà ma”.
Trở về hoàng cung, Ngô Bình phát hiện rất nhiều nữ đệ tử của Ngọc Nữ Môn đã trở thành cung nữ ở đây, đặc biệt là bên cạnh Đinh Nhu, gần như đều là đồng môn.
Ngô Bình và Đinh Nhu nói chuyện một lúc thì có cung nữ chạy đến: “Bệ hạ, Nghiên hoàng phi hỏi Bệ hạ có thời gian hay không ạ”.
Nghiên hoàng phi chính là Chu Thanh Nghiên. Anh bảo: “Ừm, về bẩm báo là lát nữa trẫm sẽ sang đó”.
Sau khi cung nữ đi khỏi, Đinh Nhu cười hỏi: “Có phải chị Thanh Nghiên đang ghen không?”
Ngô Bình đáp: “Không đến mức ghen, bây giờ cô ấy chỉ biết tu luyện thôi, còn chẳng rảnh rỗi quan tâm đến tôi”.
Đinh Nhu rất hâm mộ: “Chị Thanh Nghiên là đệ tử của sư tổ Quảng Thành, thật đáng ngưỡng mộ”.
“Nhu phi, tối nay trẫm đến đây”.
Đinh Nhu mừng rỡ trong lòng: “Ừm, Bệ hạ mau đi đi”.
Mới có mấy ngày mà Chu Thanh Nghiên đã là Đạo Quân. Bây giờ cô ấy đang ngồi trên đài sen. Ngô Bình vừa đến, cô ấy khẽ mở mắt ra: “Huyền Bình, ngày mai là ngày mừng thọ của sư tôn em. Sẽ có rất nhiều nhân vật lớn trong giới tu sĩ trên thiên hạ đến chúc mừng. Các sư huynh, sư tỷ đều là những nhân vật phi phàm. Một đệ tử nhỏ như em nên tặng quà gì đây?”
Ngô Bình bảo: “Sư tổ Quảng Thành là kẻ mạnh cấp kỷ nguyên, muốn tặng thì phải tặng quà mừng thọ thật khác biệt”.
Chu Thanh Nghiên hỏi: “Anh có đề nghị gì không?”
Ngô Bình nói: “Vốn dĩ đào của Đào tổ là món quà thích hợp, nhưng anh đã ăn hết mất rồi. Nhưng vẫn còn một xâu quả của Sâm tổ, nhưng nhìn không oai lắm”.
Anh đi vài bước tại chỗ: “Đệ tử nhỏ như em không cần tặng quà quá quý giá. Trong mắt kẻ mạnh kỷ nguyên thì họ chẳng thèm muốn thứ gì đâu. Hay là để anh vẽ một bức tranh để em tặng cho sư tổ Quảng Thành làm quà mừng thọ nhé”.
Chu Thanh Nghiên hỏi: “Tranh gì thế?”
Ngô Bình cười nói: “Dĩ nhiên là một bức tranh thú vị”.
Dứt lời, anh lấy giấy bút ra vẽ ngay tại chỗ. Chẳng bao lâu sau, Chu Thanh Nghiên đã nhìn ra Ngô Bình muốn vẽ gì. Trên bức tranh cuộn có hàng trăm nhân vật, có cậu bé, có người đẹp, có nhạc công, có các loại dụng cụ.