Chương 4409

Cậu chủ Yên không dám chậm trễ, vội vàng liên hệ với người thân. Một lúc sau, cậu chủ Yên nói: “Người nhà tôi đang cố gắng đến đây, mong Tiên Hoàng nương tay!”

Chưa đầy nửa giờ, một bóng người đã xuất hiện trong phòng khách. Đó là một ông lão râu ria xồm xoàm, không có tóc, mặc bộ đồ vải lanh màu xanh.

Ông lão chắp tay với Ngô Bình: “Tiên Hoàng, cháu tôi không hiểu chuyện, đã đắc tội Tiên Hoàng, mong anh thứ lỗi!”

Ngô Bình vừa nhìn đối phương vừa hỏi: “Ông là người có quyền quyết định của nhà họ Yên?”

Ông lão đáp: “Tôi là Yên Tuyệt Ưng, một trong bốn trưởng lão lớn nhất của nhà họ Yên”.

Ngô Bình bảo: “Giao tiền rồi có thể đưa người đi”.

Ông lão lấy ra một thanh trường đao màu máu đỏ, có hàng trăm triệu luồng sức mạnh đang cuồn cuộn trên bề mặt thân đao, vô cùng kỳ lạ.

Ông ta nói: “Đây là Thiên Vu huyết đao, một trong mười hung khí lớn nhất của Vu tộc. Nếu Tiên Hoàng cần, có thể dùng nó để bù một số tiền”.

Ngô Bình cầm lấy Thiên Vu huyết đao, cảm thấy sức mạnh của nó cực kỳ mạnh mẽ. Khi tay anh cầm đao, Núi thần nói: “Đây là vũ khí cấp kỷ nguyên, uy lực rất mạnh. Có điều vật được phong ấn bên trong quá hung ác, e rằng cậu không thể trấn áp”.

Ngô Bình hỏi: “Ngay cả tôi cũng không thể trấn áp ư?”

Núi thần đáp: “Sức mạnh phong ấn bên trong rất mạnh”.

Suy nghĩ hồi lâu, Ngô Bình nói: “Món đồ này có thể bù vào năm mươi triệu tiền Đạo”.

Yên Tuyệt Ưng đáp: “Được. Đây là năm mươi triệu tiền Đạo, vui lòng nhận cho”.

Ông ta lấy ra một chiếc túi. Ngô Bình quét mắt nhìn rồi cầm lấy.

Sau đó Yên Tuyệt Ưng dẫn cậu chủ Yên và hai Thần Tiên rời đi. Tuy Yên Tuyệt Ưng có năng lực rất mạnh nhưng cũng không dám ra tay ở đây, dù sao nơi này cũng là Tiên Giới chứ không phải đại lục Thiên Vu của họ. Huống chi Ngô Bình còn sở hữu năng lực cao thâm, ông ta không nắm được phần thắng.

Rời khỏi phủ rồi bay thêm một quãng nữa, cậu chủ Yên đột nhiên quỳ xuống đất, khóc nấc lên: “Cháu xin lỗi ông nội!”

Yên Tuyệt Ưng lãnh đạm nói: “Hoan Nhi, cháu xem thường cao thủ của đại lục Hồng Hoang quá rồi”.

Cậu chủ Yên đáp: “Ông nội, Thiên Vu huyết đao là vô giá, sao ông lại tặng cho anh ta kia chứ?”

Yên Tuyệt Ưng cười khẩy: “Thanh đao ấy giỏi nhất là nuốt chửng chủ, xưa nay đã nuốt chửng vô số cao thủ. Người này tuy là Tiên Hoàng, nhưng chắc chắn không đủ sức chống chọi huyết đao. Ông đã hạ cấm chế vào đao, đến khi cậu ta chết, đao sẽ tự động trở về!”

Đôi mắt cậu chủ Yên sáng lên: “Vẫn là ông nội đa mưu túc trí!”

Yên Tuyệt Ưng nói: “Chuyện này chưa xong đâu, cháu theo ông trở về để chịu hình phạt của gia tộc trước đi”.

Phía bên kia, Ngô Bình đưa Ngô Bình trở về Đan Vương lâu. Anh bảo: “Tiểu Mi, anh muốn bàn bạc với em một chuyện”.

Ngô Mi cười hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”

Ngô Bình nói: “Anh có một bảo vật có thể giúp em trở thành cao thủ. Nhưng em phải ở trong đó một thời gian, quá trình cũng rất đau đớn”.

Ngô Mi chớp mắt: “Có mỗi em thôi ạ?”

Ngô Bình đáp: “Có thể gọi cả Hồng Lăng”.

Ngô Mi ngẫm nghĩ: “Đau thì đau thôi ạ. Bây giờ thực lực của em quá yếu. Thân là em gái của đại cao thủ như anh, em cũng phải biết phấn đấu tiến bộ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play