Chương 4391

Ông ấy lấy ra pháp chỉ của Đại Thiên Tôn, tuyên bố: “Đại Thiên Tôn pháp chỉ, quốc vương Thiên Võ Lý Huyền Bình sáng tạo ra Khu Ma Đan, lập công lao lớn, giúp ích muôn đời, thưởng mười nghìn tỷ tiền Đạo, một lò thần Hồng Hoang!”

Ngô Bình ôm quyền: “Cảm tạ Đại Thiên Tôn đã ban thưởng”.

Chu Trường Khang cười nói: “Đại Thiên Tôn nói có Khu Ma Đan này, Tiên Giới không cần phải sợ tà ma nữa. Thế nên, tôi đến để hỏi bệ hạ, Khu Ma Đan này có thể luyện chế số lượng lớn được không? Nếu được thì Tiên Đình hy vọng có thể mua về một ít, dự phòng lúc cần”.

Ngô Bình: “Đương nhiên là được, nhưng cần phải tuyển thêm nhiều thầy luyện đan. Hơn nữa loại đan dược này khó luyện chế, chỉ những thầy luyện đan bốn sao trở lên mới có thể luyện được”.

Chu Trường Khang: “Chúng tôi cũng đã tìm thầy luyện đan về hỏi rồi, đúng là luyện loại đan này rất khó, vậy nên phiền bệ hạ phải nhọc tâm rồi”.

Ngô Bình tỏ vẻ khó xử: “Tôi có thể cung cấp phương thức luyện đan”.

Thật ra trong Khu Ma Đan anh luyện ra có một tia Thánh ý, thầy luyện đan bình thường không có được cái này. Dù đưa phương thức luyện đan cho họ thì cũng rất khó để luyện thành công.

Chu Trường Khang: “Vẫn mong bệ hạ có thể luyện chế ra đủ lượng đan dược”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, chỉ là e rằng giá sẽ rất cao”.

Chu Trường Khang cười đáp: “Tiên Đình không thiếu tiền, chỉ cần bệ hạ có thể cung cấp đủ Khu Ma Đan chất lượng cao thì giá cả dễ thương lượng”.

Hai bên nói chuyện phiếm thêm một hồi, cuối cùng Ngô Bình báo giá, một viên Khu Ma Đan có giá năm trăm nghìn tiền Đạo. Giá này đã rất cao rồi nhưng Chu Trường Khang đã đồng ý ngay tắp lự, hơn nữa còn mua trước một triệu viên, tổng giá là năm trăm tỷ tiền Đạo, đồng thời còn trả tiền trước.

Tiền Chu Trường Khang đi xong, Đường Tử Di tới hỏi: “Huyền Bình, bao lâu thì chúng ta luyện ra được một triệu viên?”

Ngô Bình: “Bây giờ chủ yếu phải tạo ra con rối luyện đan, chuẩn bị hai nghìn con trước. Đồng thời, hiện nay anh cũng đã có thể khống chế năm trăm con rối tranh. Như vậy một ngày mình có thể luyện ra được năm mươi nghìn viên, khoảng hai mươi ngày sẽ luyện ra đủ một triệu viên”.

Đường Tử Di: “Thế cũng không chậm lắm. Hai mươi ngày kiếm được năm trăm tỷ tiền Đạo, cũng là một mối làm ăn sinh lời”.

Ngô Bình: “Ừm. Nhưng cũng sẽ không được lâu đâu, nếu bên Đại Thiên Tôn nắm chắc phần thắng thì chắc chắn sẽ diệt luôn sào huyệt tà ma”.

Đường Tử Di: “Đó là chuyện của họ. Bây giờ anh định làm chức thần tướng này như thế nào đây?”

Ngô Bình: “Anh phải tìm hai người giúp đỡ”.

Đường Tử Di: “Ai ạ?”

Ngô Bình: “Trước đây bọn họ từng là thần tướng của Địa Cầu, chuyên trị tà ma, Kim Huyền Bạch và Kỷ Nhược Phi”.

Đường Tử Di: “Vâng, kinh nghiệm của bọn họ phong phú, đúng là có thể giúp được anh”.

Trước đó Ngô Bình đã cho người đi mời, không bao lâu sau Kim Huyền Bạch và Kỷ Nhược Phi đã xuất hiện trong đại điện. Thời gian trôi nhanh, cậu nhóc năm xưa bây giờ đã là đại đế một phương.

Kỷ Nhược Phi mỉm cười lên quỳ bái: “Tham kiến bệ hạ”.

Kim Huyền Bạch cũng định bái, anh vội đỡ hai người dậy, cười nói: “Nhược Phi, chú Kim, chúng ta từng ra sống vào chết với nhau, không cần phải câu nệ, mời ngồi”.

Kim Huyền Bạch cười nói: “Cậu là đại đế, không thể thiếu lễ nghi cần thiết được”.

Nói xong, ông ấy vẫn hành lễ cho đúng lễ nghĩa quân thần.

Ngô Bình: “Chú Kim, Nhược Phi, khi xưa hai người đều là thần tướng, có kinh nghiệm phong phú khi tác chiến với tà ma. Bây giờ Tiên Đình bổ nhiệm cháu làm thần tướng Nam Vực, đảm nhiệm nhiệm vụ trấn áp tà ma. Thế nên cháu muốn mời hai người tới giúp”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play