Chương 4388

Ngô Bình: “Nhưng để đánh thắng vài trận thì chúng ta phải có nền tảng mới được. Tư Không Vũ, bây giờ ông có thể chuẩn bị cho tôi bao nhiêu tinh binh và vũ khí tốt?”

Qua mấy năm phát triển, đế quốc Thiên Võ bây giờ binh hùng tướng mạnh, lại cộng thêm Ngô Bình cung cấp rất nhiều đan dược, tăng thêm được rất nhiều binh sĩ có sức chiến đấu mạnh mẽ.

Tư Không Vũ cười đáp: “Thưa bệ hạ, bây giờ đế quốc Thiên Võ ta đang có tám trăm năm mươi nghìn cường binh, sáu triệu chín trăm nghìn tinh binh, số lượng binh sĩ đang trong huấn luyện vượt quá chín mươi triệu, hơn nữa số lượng còn đang tăng nhanh”.

Ông ta tiếp tục nói: “Trong cường binh có năm mươi nghìn cường binh cấp một, ba mươi bốn nghìn cường binh cấp hai, còn lại là cường binh cấp ba. Trong tinh binh thì có hai triệu sáu trăm nghìn tinh binh cấp một, hơn bốn triệu tinh binh cấp hai, còn lại là tinh binh cấp ba”.

Ngô Bình cũng biết, thực lực của cường binh cấp một đa phần đều đạt đến cảnh giới Thần Tiên. Tinh binh cấp một thì cũng sở hữu thực lực Địa Tiên hậu kỳ. Sở hữu nhiều chiến sĩ mạnh mẽ thế này, có thể thấy được đế quốc Thiên Võ hùng mạnh như thế nào.

Anh rất hài lòng: “Không uổng công tôi đầu tư nhiều tài nguyên như vậy. Nhưng chỉ có binh sĩ không thì không được, còn phải tăng trang bị cho bọn họ nữa”.

Tư Không Vũ: “Thời gian trước mới tăng thêm một đợt phi thuyền và chiến xa, nhưng tổng thể vẫn không đủ dùng”.

Ngô Bình: “Không sao, ông cần gì thì cứ lên mạng Tiên mà mua, tiền bạc không thành vấn đề”.

Tư Không Vũ: “Rõ! Bệ hạ, ngân khố của Đại Thương có khá nhiều đồ tốt, chỉ là thần không có cách nào mở được!”

Ngô Bình cũng nhớ lại cấm chế của ngân khố của Tiên quốc, anh nói: “Tôi có ấn tượng về cấm chế đó, chắc có thể phá giải được. Đi thôi, trẫm tới Ẩn đảo cùng ông một chuyến”.

Lại tới Ẩn đảo một lần nữa, Ngô Bình nhớ tới Mị Lan, anh hỏi: “Mấy vương tộc lớn thế nào rồi, có chịu an phận không?”

Tư Không Vũ cười đáp: “Đế quốc Thiên Võ uy chấn thiên hạ, lại cộng thêm việc Hồng Hoang thống nhất, bên Long tộc cũng không còn liên lạc gì với bọn họ nữa rồi, chắc sợ chọc giận bệ hạ. Mấy vị vương cũng an phận hơn nhiều, thần nói gì bọn họ cũng làm theo, không dám tiền hậu bất nhất nữa”.

Ngô Bình: “Mị Lan thế nào rồi?”

Mị Lan chính là cô gái đưa anh lên Ẩn đảo, là một người bạn anh kết giao ở đây.

Tư Không Vũ: “Hình như Mị Lan sắp gả cho Công Dương Hổ, lúc hai bên đính hôn, nhà họ Công Dương còn hỏi ý kiến của thần nữa”.

Ngô Bình: “Ồ, sắp lấy chồng rồi à?”

Tư Không Vũ cười nói: “Liên hôn thế này rất phổ biến trên đảo. Bây giờ Ẩn đảo đang trong trạng thái nửa mở cửa, kiểu hợp tác thế này sau này sẽ càng chặt chẽ hơn”.

Ngô Bình: “Ừm, ông về nhà trước đi, tôi đi gặp Mị Lan. Là bạn, nói thế nào tôi cũng phải gửi quà mừng cho cô ấy”.

Vẫn trong khu vườn nhỏ đó, lúc Ngô Bình tới, trong vườn cũng có rất nhiều mèo, a hoàn của Mị Lan đang cho mèo ăn, gương mặt buồn man mác, chốc chốc lại lau nước mắt.

Ngô Bình gõ cửa, cô gái ngẩng đầu nhìn, lúc cô ấy nhìn thấy Ngô Bình thì vội chạy tới quỳ thụp xuống dưới chân anh: “Công tử, anh cứu quận chúa nhà tôi với!”

Ngô Bình hoảng hốt, vội hỏi: “Mị Lan thế nào rồi?”

Cô gái khóc lóc: “Quận chúa bị ép uống thuốc mê hoặc thần trí, để gả cho Công Dương Hổ. Công Dương Hổ kia nổi tiếng ác độc, nghe nói đã từng ăn sống vợ của mình, ai muốn gả cho hắn chứ?”

Ngô Bình nhíu mày: “Sao Vô Tương Vương lại đối xử với con gái của mình như vậy?”

Cô gái nói: “Các vương xưa nay đều như vậy, con gái chẳng qua chỉ là công cụ liên hôn của bọn họ mà thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play