Chương 4372
Ngô Bình: “Sư tôn yên tâm, con đã rõ”.
Năm ngày sau, Ngô Bình đều dùng để luyện đan dược cho tiên giáo Thái Thanh, quá trình luyện chế cực kỳ khó khăn, thậm chí có một vài đan dược đã thất truyền từ lâu. Cũng may thuật luyện đan của anh bất phàm, về cơ bản đều luyện chế thành công. Có một vài loại luyện chế không thành công, cũng là do phương thuốc có vấn đề, anh cần phải điều chỉnh mới làm được.
Hôm nay, anh đang luyện đan dược thì đột nhiên nghe thấy âm thanh của núi thần.
“Tiểu hữu, không gian kia ở gần đây, có bảo bối xuất hiện rồi, cậu có hứng thú không?”
Ngô Bình hỏi: “Không gian nào?”
Núi thần: “Tôi có thể đưa cậu đến”.
Ngô Bình: “Vậy đợi tôi luyện chế xong lô đan dược này đã”.
Nửa tiếng sau, anh đưa đan dược cho tiên tử Phiêu Miểu, nói: “Sư tôn, con ra ngoài đi dạo”.
Phiêu Miểu: “Đi đi, đừng quên chuyện đại hội Thượng Thanh”.
Ngô Bình: “Không quên đâu”.
Rời khỏi đại thế giới Phiêu Miểu, Ngô Bình bỗng biến mất. Sau đó, anh đã xuất hiện trên đại dương mênh mông ở cực bắc đại lục Hồng Hoang.
Vùng đại dương này, nằm trong Hồng Hoang, thực ra là một cái hồ bên trong, nhưng bởi vì quá khổng lồ, nên được xem là đại dương, gọi là Bắc Hải!
Đưa mình vào trong đại dương mênh mông, anh hỏi: “Núi thần, bảo bối tiền bối nói ở đâu?”
Núi thần: “Sắp xuất hiện, có thể cậu phải đợi ở đây hơn nửa ngày”.
Nghe nói phải đợi hơn nửa ngày, Ngô Bình bèn thả một chiến thuyền lớn, anh ngồi lên thuyền, lấy điểm tâm nước trái cây ra, vừa nhâm nhi vừa câu cá.
Câu lên một con cá rồng đỏ thẫm, anh nghĩ đến gì đó, bèn vươn tay ra bắt lấy con cá trong hồ nước sau nhà ra
Kiếp trước con cá này có tu vi rất cao, sau đó được Ngô Bình phát hiện, được nuôi ở nhà, nó đã dùng không ít đan dược của anh.
Con cá cảm nhận được thời không thay đổi, đột nhiên đã ra ngoài biển lớn, nó ngơ ngác, bỗng thốt thành lời: “Lý đạo hữu, tại sao đến nơi này?”
Ngô Bình: “Đã lâu như vậy rồi, không muốn khôi phục tu vi sao?”
Con cá có chút xấu hổ, nói: “Thật ra đã khôi phục từ sớm rồi. Nhưng chỗ Lý đạo hữu có đan dược, tôi muốn ở lại thêm mấy ngày”.
Ngô Bình: “Cậu là đạo tổ, tôi nuôi không nổi”.
Con cá nhếch miệng cười, sau lưng bỗng nứt ra, một luồng sáng vàng phóng thẳng lên trời, ngưng tụ thành hình dáng một thiếu niên.
Thiếu niên chắp tay với anh, nói: “Lý đạo hữu, cảm ơn anh đã nuôi dưỡng tôi trong suốt khoảng thời gian vừa rồi. Nếu không nhờ anh, có thể tôi đã bị Thủy Tộc khác ăn sạch rồi”.
Ngô Bình: “Không cần khách khí với tôi, ăn của tôi bao nhiêu thì sau này cậu trả lại cho tôi như vậy”.
Thiếu niên gãi đầu: “Được thôi, có cơ hội nhất định tôi sẽ quay lại”.
Lúc này Ngô Bình mới phát hiện, hơi thở thiếu niên này dường như không chỉ là Đạo Tổ, anh hỏi: “Rốt cuộc kiếp trước cậu có tu vi gì vậy?”
Thiếu niên cười nói: “Cách tu hành kiếp trước của tôi giống đạo hữu, cảnh giới không cao, nhưng thực lực lại rất mạnh. Lúc tôi vẫn là Địa Tiên thì đã có thể đánh chết Đạo Quân rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra trên người cậu có không ít bí mật”.