Ông ta mặc áo bào màu lam, làn da đen nhẻm, ngoài ra còn để râu xồm xoàm. Lúc này, đang có một người thanh niên người đối diện với ông ta, đây là cường giả số một của đại thế giới Ngũ Hồ, đệ tử của Ngũ Hồ Tán Tiên, bọn họ đã thương lượng một chuyện bí mật.
Người thanh niên trông rất tuấn dật, anh ta cười hỏi: “Thành huynh, có chuyện gì à?”
Thành Duy Sơn thở dài đáp: “Vơ tôi đang bị bắt nên muốn tôi tới cứu, không thì sẽ bị người ta đánh chết”.
Người thanh niên hừ lạnh nói: “Là ai mà khẩu khí lớn thế!”
Thành Duy Sơn: “Nghe nói là đệ tử của Thái Thanh Tiên Giáo!”
Người thanh niên cau mày: “Thái Thanh Tiên Giáo đã có một Đạo Tôn trấn thủ, đúng là khó thật, Thành huynh định tính sao?”
Thành Duy Sơn: “Dẫu sao đó cũng là một thế lực lớn, chắc họ sẽ không làm khó tôi đâu, cứ đến đó rồi tính”.
Người thanh niên gật đầu: “Cũng được, giờ tôi cũng rảnh, để tôi đi cùng”.
Thành Duy Sơn mừng rỡ: “Được”.
Người thanh niên có thực lực mạnh hơn Thành Duy Sơn, sư tôn của anh ta là cường giả siêu cấp của Ngũ Hồ Tán Tiên, có anh ta đi cùng thì Thái Thánh Tiên Giáo cũng phải nể mặt ông ta phần nào.
Trong lúc chờ người đến, Ngô Bình hỏi Long Tinh Nhi: “Sư muội, nhà em có những ai? Sao không đón đến đây luôn?”
Long Tinh Nhi: “Sư huynh, Tinh Nhi còn một chị gái, một em trai, bố mẹ và một bà nội đã hơn 80 tuổi. Nhà em không chịu chuyển đến đây vì bà nội quen sống ở đó rồi”.
Ngô Bình: “Ừ, ra là thế, tên bắt nạt chị em sao rồi?”
Long Tinh Nhi: “Em đánh cho hắn lên bờ xuống ruộng nên mới chọc tới nhà họ Thành đấy, tên này là con riêng của người phụ nữ đanh đá kia kìa”.
Ngô Bình: “Nếu không vì thế thì chắc hắn không dám ngông nghênh đâu hả?”
Sau đó, anh hỏi người phụ nữ kia: “Ai là người có thực lực cao nhất trong nhà họ Thành?”
Người phụ nữ đáp: “Đương nhiên là lão tổ tông của nhà tôi, tu vi của người rất cao thâm”.
Long Tinh Nhi: “Sư huynh, người đó tên là Thành Diễn, thực lực mạnh lắm, nhưng không ai biết tu vi của lão ta đến đâu”.
Ngô Bình: “Thế à? Để anh đánh với lão một trận là biết ngay”.
Người phụ nữ ngẩn ra, tên này định đánh nhau với lão tổ tông nhà bà ta ư? Sao anh có thể tự tin như thế!
Không lâu sau, Thành Duy Sơn và người thanh niên đã đến. Thành Duy Sơn nhìn người phụ nữ đang nằm dưới đất thì chắp tay nói: “Thành Duy Sơn của nhà họ Thành đến thăm hỏi Thái Thanh Tiên Giáo, cậu bạn, không biết vợ tôi đã làm gì sai mà cậu lại đối xử với bà ấy như thế?”
Ngô Bình nhìn Thành Duy Sơn rồi đáp: “Ác phụ này đã dung túng cho con riêng của mình làm chuyện xấu bắt nạt nhà sư muội tôi. Sư muội tôi ra tay trừng trị thì bà ta dám đến tận đây chửi bới. Ha ha, dù chúng tôi có dễ tính đến mấy thì cũng không thể bỏ qua cho bà ta được”.
Thành Duy Sơn: “Đây đúng là lỗi của vợ tôi, lão tổ tông nhà tôi là bạn nhiều năm với lão tổ Huyền Đô, mong cậu nể mặt tình nghĩa đôi bên mà bỏ qua cho vợ tôi lần này”.
Ngô Bình: “Tha cho bà ta cũng được, nhưng nhà sư muội tôi sống ở đại thế giới Ngũ Hồ, ông phải hứa là không được động đến họ”.
Thành Duy Sơn cười nói: “Chuyện nhỏ, nhà họ Thành đảm bảo sẽ giữ an toàn cho họ, ngoài ra còn cung cấp thêm cho họ ruộng đất, cậu thấy sao?”
Nếu Thành Duy Sơn đã nhắc đến lão tổ Huyền Đô thì Ngô Bình phải nể mặt, anh nói: “Nếu vậy thì ông dẫn người đi đi”.