“Người ở trong mau ra chịu chết, không thì tôi sẽ san bằng cả Ngọc Nữ Môn!”

Ngô Bình cười lạnh nói: “Om sòm!”

Dứt lời, anh giơ tay phải lên chộp lên không, một bàn tay phát sáng đã phá tan lớp sương mù dày đặc và xé rách không gian, sau đó túm lấy ông lão đang ngồi tu luyện trên đài sen rồi lôi cổ xuống điện của Ngọc Nữ Môn.

Ông lão cố giãy giụa nhưng chỉ thấy đầu váng mắt hoa, chờ ông ta ngồi vững thì thấy Ngô Bình đang ngồi ở phía trước lạnh lùng nhìn mình. Luồng uy áp khủng khiếp từ anh khiến da đầu ông ta tê dại, trán thì mướt mồ hôi.

“Đại Thánh?”, ông ta hô lên.

Ngô Bình: “Ông là chủ của Âm Dương Cốc à?”

Ông lão vội vàng quỳ xuống nói: “Tiểu nhân là cốc chủ của Âm Dương Cốc, tham kiến Đại Thánh!”

Ngô Bình: “Ông dạy dỗ đệ tử kiểu gì mà cho họ đi khắp nơi làm bậy thế hả?”

Ông lão: “Là tiểu nhân dạy dỗ đệ tử không nghiêm, nhất định sẽ về nghiêm trị chúng nó ạ! Xin Đại Thánh bớt giận!”

Ngô Bình: “Dạy dỗ không nghiêm ư? Nếu không có tôi ở đây, chắc ông đã san bằng Ngọc Nữ Môn rồi còn gì?”

Ông lão tái mặt nói: “Tiểu nhân sai rồi ạ!”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Sai đúng thì để nói sau, giờ tôi hỏi Âm Dương Cốc các ông có nguồn gốc thế nào?”

Ông lão: “Tiểu nhân vốn là tán tu ở Thiên Ngoại, Âm Dương Cốc là một món pháp bảo Động Thiên mà tôi luyện chế ra. Gần đây, khi Hồng Hoang thống nhất, tôi thấy linh khí ở đây dồi dào nên đã chuyển Âm Dương Cốc đến gần đây rồi khai tông lập phái!”

Ngô Bình: “Cái loại thất đức như ông mà cũng đòi khai tông lập phái ư?”

Ông lão đỏ mặt, nhưng vẫn không dám cãi lại một câu: “Đại Thánh dạy chí phải!”

Ngô Bình: “Dẫn người của ông đi ngay! Nhưng để Âm Dương Cốc lại!”

Ông lão tái mặt, Âm Dương Cốc là nền móng tu hành của ông ta nên đương nhiên không thể đưa cho ai hết: “Đại Thánh, Âm Dương Cốc là pháp khí bản mệnh của tiểu nhân nên không thể mất được ạ”.

Ngô Bình: “Không sao, để tôi đánh chết ông luôn”.

Ông lão nắm chặt tay thành quyền: “Đại Thánh, tuy thực lực của tiểu nhân kém người, nhưng cũng là nhân vật có máu mặt, bạn bè có ở khắp nơi…”

Chát!

Ngô Bình tát cho ông ta một cái rồi nói: “Ông tưởng là Đạo Tổ thì giỏi lắm à?”

Cái tát này đã đánh cho linh hồn ông ta xuất khiếu, một luồng sức mạnh ập vào linh đài khiến linh đài của ông ta suýt sụp đổ.

Ông ta hét lên rồi vội vàng quỳ xuống: “Tiểu nhân sai rồi, xin Đại Thánh tha mạng!”

Ngô Bình cười lạnh: “Nể tình ông đã vất vả tu hành nên hôm nay tôi không giết ông. Mau giao Âm Dương Cốc ra đây và dẫn người của ông đi ngay!”

Sau cú tát đó, ông lão đã biết được sức mạnh của Ngô Bình nên không dám làm trái lời anh nữa, vì thế đã ngoan ngoan đưa Âm Dương Cốc cho anh rồi dẫn tất cả đệ tử trong cốc bỏ chạy.

Sau khi Âm Dương Cốc thu nhỏ lại thì trông như một rặng ngọn núi, có chín ngọn núi xung quanh, ở giữa là một sơn cốc có phong cảnh đẹp như tranh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play