Ngô Bình được các nữ đệ tử vây quanh như các vì sao quanh mặt trăng, sau đó tất cả cùng đi vào đại điện. Đinh Nhu đứng một bên rồi nhìn anh với ánh mắt phức tạp. Lúc trước, tu vi của cô ấy cũng không kém Ngô Bình là bao, nhưng giờ thì hai người cách nhau xa tít tắp rồi.

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử, Đinh Nhu, gần đây Ngọc Nữ Môn có gặp chuyện gì không?”

Ly Mộng tiên tử gật đầu với Đinh Nhu, cô ấy nói: “Bệ hạ, nhờ chuyện lần trước nên các thế lực xung quanh đây không còn dám làm quấy nhiễu chúng tôi nữa. Tất cả là nhờ phúc của bệ hạ”.

Ngô Bình: “Chúng ta là bạn nên tôi giúp mọi người cũng là chuyện bình thường”.

Mọi người đều vỗ tay.

Các người đẹp vây quanh Ngô Bình rồi cùng trò chuyện với anh, người bê hạt dưa, người bưng trà, người thì lấy khăn bông phục vụ anh, Ngô Bình như thể lạc đến nữ nhi quốc.

Hiện giờ, có ba người thanh niên đang đứng trước cổng của Ngọc Nữ Môn, khí tức của họ đều rất mạnh. Bọn họ nhìn vào trong môn phái, sau đó có một người mặc hoàng bào nói: “Chậc chậc, Ngọc Nữ Môn đây rồi. Ha ha, trước kia chúng ta đến Tố Nữ Môn cũng đã gặp nhiều mỹ nữ rồi, nhưng nghe nói đệ tử ở đây còn trên chỗ kia một bậc đấy”.

Người đàn ông mặc áo bào màu tím cười nói: “Ha ha, đi thôi, hôm nay chúng ta phải tìm hiểu về môn phái này”.

Cả ba vừa đi vào thì Ngô Bình cảm nhận được ngay, anh ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói: “Có khách không mời mà tới”.

Anh vừa nói dứt câu thì có đệ tử vội vã chạy vào báo: “Môn chủ, có ba kẻ bất lương xông vào, còn giở trò với các đệ tử ạ”.

Ly Mộng tiên tử đứng dậy rồi nhìn ra ngoài, sau đó biến sắc mặt nói: “Hỏng rồi, đó là ba công tử của Âm Dương Cốc”.

Ngô Bình hỏi: “Âm Dương Cốc gì cơ?”

Ly Mộng tiên tử thở dài nói: “Bệ hạ, cách đây 800 dặm có một sơn cốc rất lớn tên là Âm Dương Cốc. Sơn cốc này rơi từ trên trời xuống, hình như được một vị đại năng nào đó chuyển đến đây”.

“Mấy hôm trước, chính ba người này đã xông vào Tố Nữ Môn rồi giở trò đồi bại với cả môn phái. Khi đi, họ còn bắt theo hơn 30 nữ đệ tử của môn phái đó. Những người còn lại, không tàn tật thì cũng chết, rất thảm thương”.

Ngô Bình: “Có biết rõ lai lịch của họ không?”

Ly Mộng tiên tử lắc đầu: “Không ạ, nhưng tu vi của họ đều rất cao. Ví dụ như ba vị công tử này, khi họ đến Tố Nữ Môn làm chuyện xấu, có Đạo Quân thấy chướng mắt nên đã ra tay ngăn cản, nhưng cuối cùng đã bị Tử công tử trong số đó đánh chết”.

“Kinh, chém chết được cả Đạo Quân cơ à, thú vị đấy!”, Ngô Bình nổi hứng nói: “Cho họ vào đi!”

Có đệ tử ra ngoài thông báo, ba người kia nhanh chóng đi vào trong điện, thấy toàn mỹ nữ ở đây, cả ba đều nở nụ cười gian xảo.

“Được đấy, bao nhiêu người đẹp chờ mình thế này, chúng ta không được phụ lòng các em đâu đấy, ha ha…”, tên mặc hoàng bào cười nói.

Ly Mộng tiên tử lạnh lùng nói: “Ba công tử là ai? Đến Ngọc Nữ Môn chúng tôi có việc gì?”

Người đàn ông mặc áo bào tím đáp: “Nhiều người đẹp ở một chỗ thế này mà không có đàn ông ở cùng nên chúng tôi nổi lòng từ bi đến đây san sẻ nỗi buồn với mọi người”.

Dứt lời, ca ba cùng cười ngặt nghẽo.

Các đệ tử của Ngọc Nữ Môn đều biến sắc mặt, ba người này đúng là phách lối!

Đinh Nhu lạnh giọng nói: “Đừng có càn rỡ, nếu các người không rời khỏi đây ngay thì đừng trách chúng tôi là ác!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play