Ngô Bình vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở đối diện. Thấy yêu binh xuất trận trước, anh bảo: “Thiên Tuyết, trận đầu tiên, hãy để tôi thử thần hải linh binh của mình nhé”.
Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Được. Thắng một trận nhỏ trước để tiếp nhuệ khí cho các tướng sĩ Tây Lương”.
Lời vừa dứt, Ngô Bình liền phất tay. Một triệu linh binh cưỡi chiến xa và chiến hạm bay xông về phía đại quân yêu tộc. Hai bên tiến lên với tốc độ cực nhanh, chỉ sau vài phút đã va chạm nhau.
Ngô Bình quan sát từ trên không, điều động binh mã, đan lát đội hình theo ý mình. Bất tri bất giác, anh đã sử dụng chiêu thức trên kỳ phổ, mỗi một linh binh là một quân cờ. Thao tác này, yêu binh hoàn toàn không làm được, chẳng mấy chốc đã bị linh binh giết chết một phần mười.
Trước mặt linh binh, binh hổ yêu hùng mạnh cũng chẳng phải là đối thủ. Linh binh do Ngô Bình đặc biệt chế tạo ra để làm cỗ máy chiến đấu hoàn hảo dùng trong chiến đấu, một phần sức mạnh có thể sản sinh ba phần sức sát thương.
Tuy bọn hổ yêu này không yếu, nhưng hai phần sức mạnh của chúng chỉ có thể phát huy một phần sức sát thương. Hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Chiến xa của Ngô Bình cũng rất mạnh, chuyên chiếm cứ những điểm mấu chốt, cộng thêm việc Ngô Bình giỏi điều binh, lấy chiến trường làm bàn cờ, chẳng mấy chốc đã nắm chắc phần thắng.
Trận chiến diễn ra được nửa giờ, yêu binh đã thương vong gần một phần ba, liên tục lùi về.
Lúc này, hai yêu tướng đột nhiên bay vút lên rồi tấn công về phía Ngô Bình. Bọn họ đã sớm phát hiện sự quan trọng của Ngô Bình, cuối cùng cũng ra tay giết anh.
Hai yêu tướng này đều có năng lực ở cấp Đạo Quân. Nhưng đáng tiếc, trước mặt Ngô Bình, bọn họ hoàn toàn yếu thế. Anh chỉ cần nhẹ nhàng phất tay một cái, hai người này liền hoá đá, biến thành tượng đá rồi rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh vụn!
Cùng lúc ấy, Ngô Bình niệm chú, tất cả linh binh đều phát sáng. Đây là Thánh thuật chúc phúc của anh, có thể giúp thực lực của linh binh tăng hơn gấp đôi, không còn e ngại đao thương, thân pháp cũng nhanh nhẹn hơn.
Yêu binh thương vong nhiều hơn, chẳng mấy chốc đã tổn thất hơn phân nửa. Yêu soái kia thấy không ổn, lập tức rống to, yêu binh bắt đầu rút lui.
Ngô Bình cười khẩy, nói với Mộc Thiên Tuyết: “Chúng ta thừa cơ tiến đánh đại quân Thiên Hành, Hoàng đế phản tặc đang ở đó. Tôi bắt hắn rồi sẽ để cô trả thù!”
Ngay lập tức, mấy triệu đại quân xô đẩy về phía trước. Các yêu binh cũng mặc kệ đế quốc Thiên Hành, bay thẳng lên không trung để chạy trốn. Ngô Bình cũng chẳng để ý đến chúng, mục tiêu của anh là Hoàng đế Thiên Hành, đám yêu binh này không còn quan trọng nữa.
Hoàng đế Thiên Hành không ngờ yêu binh hùng mạnh lại thất bại, lúc này mặt mũi đã xám xịt, biết mình xong đời rồi.
“Bệ hạ, mau chạy đi!”, một cận thần run rẩy nói, biết rõ đã hết hy vọng.
“Chạy? Chạy đi đâu?”, Ánh mắt của Hoàng đế Thiên Hành có phần thẫn thờ: “Mất đi đế quốc Thiên Hành, ta không còn chốn dung thân. Bây giờ chỉ có thể liều thôi!”
Cận thần thấy hắn không chạy, lập tức tìm cơ hội, dẫn mấy binh sĩ tháo chạy trước.
Đại quân Tây Lương đến rất nhanh. Ngay cả yêu binh còn không phải đối thủ của họ, đại quân Thiên Hành đã mất hết sĩ khí từ lâu, chỉ chống cự mang tính tượng trưng, thấy linh binh quá khủng khiếp bèn đồng loạt quỳ xuống đầu hàng.
Những binh sĩ này vốn là tướng sĩ của Thiên Hành. Mộc Thiên Tuyết lập tức cao giọng nói: “Người đầu hàng không bị giết, chức quan không đổi, còn được trọng thưởng!”
Các tướng sĩ cũng hiểu ra, đánh thì không thắng được, mà không cần liều mạng lại có thể duy trì hiện trạng, cớ sao không tự nguyện làm kia chứ?