Ngô Bình rất hài lòng và nói: “Được lắm, mặc dù một số đại trận bị hư hại, nhưng có thể sửa chữa chúng đến mức độ như hiện tại đã là rất giỏi rồi”.
Từ Phượng Nương cười nói: “Đa tạ Đan Vương khen ngợi!”
Sau khi trả tiền, anh tạm biệt Từ Phượng Nương và trở về Vương Đan Lâu cùng Ngô Mi và Kim Song Nhi. Đương nhiên, tên béo cũng đi theo, tên anh ta là Lâu Chích Hổ.
Đúng như dự đoán, Lâu Chích Hổ được giao công việc như một người hầu. Anh ta phải làm những công việc như dọn dẹp nhà kho và bán đan dược mỗi ngày. Lâu Chích Hổ không dám lười biếng chút nào.
Sau khi ở lại Vương Đan Lâu gần nửa tháng, Ngô Bình quay lại đế quốc Thiên Võ để xem xét tình hình ở đó. Ngoài ra, anh cũng đang lên kế hoạch mở một cửa hiệu đan dược trên lục địa Hồng Hoang để bán đan dược của mình.
Một ngày nọ, anh đang bận rộn với việc chuẩn bị khai trương đan lâu mới thì đột nhiên có người đến báo cáo. Người này nói rằng một cô gái tên Chu Chân Nhi đang cầu xin được gặp anh.
Anh hơi kinh ngạc, Chu Chân Nhi là đại tiểu thư của nhà họ Chu. Lúc đầu cô gái này còn bám lấy anh một thời gian, hy vọng được liên hôn với anh, nhưng anh từ chối. Sau đó, anh bận rộn nhiều việc nên không gặp lại Chu Chân Nhi. Từ đó, Chu Chân Nhi cũng không đến gặp anh nữa. Cô ấy có lẽ đã biết thân phận hiện tại của Ngô Bình, cũng biết mình không với tới nên không quấy rầy anh nữa.
“Mời cô ấy vào”, anh đáp.
Trong ngự thư phòng, Ngô Bình đang ngồi đối diện Chu Chân Nhi.
Vừa gặp cô ấy, anh không khỏi kinh ngạc. Chu Chân Nhi gãy một cánh tay, nửa mặt bên trái bị huỷ dung, mắt trái mù. Hơn nữa trên người còn vết thương rất nặng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Huyền Bình!”, nhìn thấy Ngô Bình, Chu Chân Nhi oà khóc nức nở như nhìn thấy người thân.
Anh vội vã dìu cô dậy, hỏi: “Chân Nhi, cô sao thế này?”
Chu Chân Nhi vừa khóc vừa nói: “Lý công tử, cả nhà họ Chu chúng em đã bị diệt tộc, chỉ mình em còn sống sót”.
Ngô Bình sửng sốt: “Là kẻ nào ra tay?”
Chu Chân Nhi nghiến răng, đáp: “Là một kẻ ngoại lai, vì thèm muốn điền sản của nhà em nên tới cướp bóc. Người nhà em phản kháng lại thì bị bọn chúng giết sạch, đến nỗi chỉ còn em thoát chết! Những người phụ nữ trong nhà đều bị chúng hãm hiếp rồi giết sạch”.
Ngô Bình đáp: “Cô yên tâm, hai ta là chỗ quen biết, thù này tôi sẽ giúp cô báo. Mau đứng dậy, tôi giúp cô trị thương trước”.
Y thuật của anh thiên hạ vô song nên chẳng bao lâu đã chữa xong cho Chu Chân Nhi. Dung mạo của cô ấy không những được khôi phục, con mắt sáng trở lại mà cánh tay bị chặt đứt cũng mọc lại. Thậm chí, sau khi được Ngô Bình giúp điều tiết cơ thể, thể chất của cô ấy còn tốt hơn lúc trước.
Sau khi vết thương liền lại, Ngô Bình nói: “Chân Nhi, mối thù của cô nên để cô tự tay báo. Lúc trước, cô tặng cho tôi cuốn kinh thư đã giúp tăng tu vi của tôi lên đáng kể. Hôm nay, tôi cũng tặng lại cô một viên đan dược”.
Nói rồi, anh lấy ra một viên Đạo Quân Đan. Viên đan này do Lạc Ngưng Đan mới luyện ra gần đây, có thể giúp người sử dụng tăng tu vi lên thẳng Đạo Quân. Đương nhiên, giá của nó cực đắt, chỉ riêng dược liệu để luyện cũng đã rất khó tìm.
Chu Chân Nhi nhìn viên đan, hỏi: “Đây là đan gì vậy?”
Ngô Bình cười đáp: “Đây là Đạo Quân Đan. Uống nó vào sẽ trở thành Đạo Quân”.
Chu Chân Nhi không thể tin vào tai mình, cô ấy có thể trở thành một vị Đạo Quân sau khi uống một viên đan sao?
Ngô Bình nói: “Cô hãy nuốt viên đan trước, sau đó tôi sẽ giúp cô đột phá cảnh giới”.
Chu Chân Nhi cắn răng đáp: “Được!”