Ngô Bình cảm thấy hết sức kỳ lạ: “Kim Song Nhi là con gái của Vương Mẫu mà có thể không có tiền sao?”
“Em đương nhiên không có tiền”, Kim Song Nhi đi tới, cười nói: “Mấy năm trước em tiêu tiền như phá, đã tiêu hết tiền tiêu vặt trong tương lai mười năm tới rồi”.
Nói rồi cô nũng nịu ôm lấy cánh tay Ngô Bình: “Chồng, sau này anh nuôi em nhé”.
Ngô Bình nhất thời không nói nên lời, vốn tưởng rằng lấy con gái của Vương Mẫu thì sẽ kiếm được ít tiền tiêu. Nhưng bây giờ xem ra, anh còn phải tốn thêm tiền. May mắn là anh bán đan dược kiếm được rất nhiều tiền, cho nên hiện giờ cũng không thiếu tiền.
“Được, em muốn mua cái gì cũng được, anh sẽ thanh toán”, Ngô Bình đáp.
Kim Song Nhi: “Tốt lắm, vậy chúng ta đi thanh toán thôi”.
Ngô Bình giật mình: “Đã chọn xong rồi sao?”
Ngô Mi cười nói: “Em chọn một bộ, cả nhà mỗi người một bộ, chị dâu cũng mua một bộ”.
Ngô Bình hiểu Kim Song Nhi đang muốn tạo quan hệ tốt với mọi người trong nhà nên cười hỏi: “Ừm, vậy giá phải trả là bao nhiêu?”
Kim Song Nhi: “Cũng không nhiều lắm, hơn hai mươi triệu tiền Đạo”.
Ngô Bình đáp: “Được, anh sẽ cho em ba mươi triệu, cứ chọn thêm vài bộ nữa đi”.
Sau khi đưa tiền, anh tiếp tục chỉ đạo họa thân luyện chế đan dược. Bản thân anh cũng đi luyện chế một số đan dược quý hiếm.
Vừa mới luyện chế xong một lô đan dược, một thị nữ đột nhiên chạy tới báo cáo: “Không ổn rồi, Kim tiểu thư và đại tiểu thư bị chặn ở Thiên Y Quán. Kẻ chặn đường nói bọn chúng sẽ bắt họ để bán cho Thanh Lan Viện!”
Ngô Bình nheo mắt lại hỏi: “Kẻ tới gây sự là ai vậy?”
Thị nữ đáp: “Là cháu trai của ‘Long Xà Đạo Tôn’ gì đó, hắn có vẻ rất ngang ngược. Kim tiểu thư cùng đại tiểu thư đang trốn ở Thiên Y Quán không ra được. Giờ kẻ đó đã dẫn người bao vây Thiên Y Quán”.
Nghe vậy, Ngô Bình biết rằng Kim Song Nhi chắc chắn có cách đối phó, nhưng cô không muốn ra tay mà muốn đợi anh tới giải quyết.
Anh đáp: “Ừm, tôi hiểu rồi”.
Trước cổng Thiên Y Quán, một cô gái kiều diễm chống nạnh tức giận nhìn chằm chằm vào cổng, nói: “Thiếu gia, nhìn bọn chúng xem, một lũ to gan dám cướp mất bộ quần áo mà em thích. Bọn chúng đúng là chán sống rồi!”
Bên cạnh cô ta là một nam tu sĩ còn trẻ tuổi vừa mập vừa lùn, tu vi ở cấp Chân Tiên. Bàn tay mập mạp của hắn nhéo mông cô gái kia, cười nói: “Yên tâm đi, thiếu gia đây nhất định sẽ giúp em. Hừ, dám cướp quần áo của cục cưng, xem ta xử lý bọn chúng như thế nào!”
Bên trong Thiên Y Quán, Kim Song Nhi và Ngô Mi đang ngồi bên bàn trà uống trà do Ngô Bình sao, quán chủ ở bên cạnh cũng khen ngợi: “Trà này ngon thật”.
Kim Song Nhi: “Chuyện đó là đương nhiên, chồng tôi sao đó”.
Ba người bọn họ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không để ý tới đám người bên ngoài.
Quán chủ là một mỹ nữ, cô ấy cười nói: “Hai vị tiểu thư, người đứng ở cửa chính là cháu trai của Long Xà Đạo Tôn. Việc này có cần Thiên Y Quán chúng tôi hỗ trợ giải quyết không?”
Kim Song Nhi: “Không cần. Đừng nói là cháu trai của Đạo Tôn, cho dù là Đạo Tôn tới, một lát nữa cũng sẽ ngoan ngoãn xin lỗi thôi”.
Quán chủ cười nói: “Hai vị tiểu thư hào phóng như vậy, vừa nhìn đã biết danh phận cao quý”.
Kim Song Nhi cười nói: “Không đến mức gọi là cao quý, chồng tôi là chủ của Đan Vương Lâu”.