Vừa nói, anh vừa lấy bút vẽ một hình người trong hư không. Người này cao 1.85 mét, mặc bộ quần áo màu xanh lam, tóc ngắn, khỏe mạnh vạm vỡ và rất có hồn.

Sau khi vẽ người xong, anh chấm bút. Hình người kia trở thành người sống, nhảy xuống mặt đất và đứng đối diện với tên bán thần.

Bán thần nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt mình, cười lạnh nói: “Thứ từ trong tranh chui ra? Ha ha, tôi cho một đấm là thăng thiên!”

Bán thần vung nắm đấm, cậu thiếu niên nghiêng sang một bên, nhẹ nhàng né được. Sau đó, cậu phản công bằng cách tung một cú đá nhắm thẳng vào hàm của bán thần.

Bán thần rên lên một tiếng và bị đá bay lên không trung. Cậu thiếu niên lại nhảy lên không trung ngay lập tức, bồi cho tên bán thần thêm mười cú đá, khiến gã nặng nề rơi xuống đất.

Sau khi tiếp đất, máu mũi của bán thần liên tục chảy ra và gã không thể chiến đấu được nữa.

Tất cả mọi người kinh hãi, vẽ đại một hình người mà có thể đánh bại cao thủ nhà họ Ngọc sao?

Ngọc Bảo Long sửng sốt, kinh ngạc nhìn thiếu niên kia. Đây là hình vẽ thật sao?

Diệp Tinh Trúc lạnh lùng nói: “Ngọc Bảo Long, Họa Thánh ở đây mà anh còn dám hỗn xược?”

Nghe nói Ngô Bình là Họa Thánh, Ngọc Bảo Long vẻ mặt không thể tin nổi: “Cô nói cái gì? Họa Thánh chỉ từng xuất hiện ở ta nhà họ Ngọc ta. Người khác tuyệt đối không thể trở thành Họa Thánh!”

Diệp Tinh Trúc cười lạnh: “Vung bút vẽ chúng sinh, việc này chỉ có Họa Thánh làm được. Lẽ nào anh không biết sao?”

Ngọc Bảo Long trên trán toát ra mồ hôi đầm đìa, run giọng nói: “Anh ta thực sự là Họa Thánh sao?”

Lúc này, vợ chồng Ngọc Khánh Thư cũng đến, vị phu nhân tên Mỹ Chi nghe vậy mặt biến sắc, nói: “Cái gì mà Họa Thánh! Trên đời này chỉ có một vị Họa Thánh, kẻ này là giả mạo!”

Bà ta nói xong, mọi người nghị luận rôm rả. Quả nhiên từng có một vị Họa Thánh xuất hiện, chính là tổ tiên của nhà họ Ngọc.

Sau đó, bà ta ném ra một tấm bùa, lạnh lùng nói: “Hai kẻ này giả danh Họa Thánh, bắt lại cho tôi!”

Bà ta nói xong, trên bầu trời xuất hiện một cánh cổng thời không, hai cao thủ từ trong đó đi ra. Hai cao thủ này đều là Đạo Quân, là cao thủ trong số các cao thủ, đồng thời cũng là môn khách của Tử Nguyên tiên đốc, nhân vật nổi danh trong Tiên Giới.

Nhìn thấy hai người này, Ngô Bình khẽ vung bút, rút ra một thanh phi kiếm. Kiếm ngân lên một tiếng, phi kiếm bay về phía hai vị đại cao thủ.

Hai vị Đại Đạo Quân vừa muốn ra tay, liền bị kiếm ý khóa lại, Linh Đài run rẩy, Đạo tâm kinh hãi. Họ đồng thanh nói: “Thánh nhân, tha mạng!”

Theo lí mà nói, Đạo Quân và Thánh nhân ngang hàng ngang cấp với nhau. Nhưng sức mạnh của Ngô Bình vượt xa cảnh giới hiện tại của anh, hơn nữa anh còn là Chân Vương và Đại Thánh đã nhận được truyền thừa của Thánh Vương Họa Đạo. Vì vậy, anh có thể một nét vẽ ra một thanh kiếm có sức mạnh giết chết Đạo Quân!

“Xẹt!”

Kiếm quang lóe lên, bay tới đỉnh đầu hai Đạo Quân. Hai vị Đạo Quân lập tức quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, biết rõ Ngô Bình mà muốn lấy mạng mình thì dễ như băm dưa!

Ngô Bình thờ ơ nói: “Các người không phải muốn bắt tôi sao?”

Một người nói: “Không dám! Trước đó là do có mệnh lệnh của chủ nhân, chúng tôi nhất định phải tuân theo, nhưng giờ chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây!”

Ngô Bình: “Trở về nói với Tử Nguyên tiên đốc, nếu con gái ông ta còn lỗ mãng thế này, tôi cũng chỉ còn cách giết bà ta!”

Hai người kia vội vàng nói: “Được, chúng tôi sẽ trở về báo cáo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play