Những người theo sau xông tới nhưng bị Ngô Bình quật ngã xuống đất, gân cốt đứt lìa, kêu lên đau đớn.

Ngô Bình nắm tóc của thiếu gia họ Ngọc, hỏi: “Anh là gì của Ngọc Khánh Thư?”

Gã đàn ông hung hăng nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Đó là chú Bảy của tao!”

Ngô Bình: “Quả nhiên là người nhà họ Ngọc. Tôi thấy anh vẫn không phục, vậy thế này đi, tôi ở chỗ này chờ anh, anh đi tìm cao thủ đến đây”.

Vừa nói, anh vừa ném gã đàn ông sang một bên.

Gã đàn ông chỉ vào Ngô Bình, sau đó dẫn đám tùy tùng ra khỏi phòng trưng bày, có vẻ như hắn định quay lại gọi thêm người.

Cô chủ Diệp Tinh Trúc khẽ thở dài nói: “Tiên sinh, sao anh phải bận tâm chuyện này kia chứ? Nhà họ Ngọc là thế lực lớn nhất ở thành Hội Thiên này, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua. Tiên sinh xin hãy rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt!”

Diệp Tinh Trúc này cũng có lương tâm, cô ấy không muốn liên lụy đến Ngô Bình nên mới bảo anh rời đi ngay lập tức.

Ngô Bình đáp: “Tôi vốn đã không vừa mắt nhà họ Ngọc này, vừa hay đang muốn giáo huấn bọn chúng”.

Anh liếc nhìn một nhà hàng đối diện với phòng trưng bày tranh, nói: “Hồng Lăng, chúng ta đi kiếm gì đó ăn đi, tiện đường đợi mấy tên khốn kiếp này quay lại”.

Hồng Lăng gật đầu: “Được”.

Do chuyện này vốn là do Diệp Tinh Trúc mà ra nên cô ấy cũng cùng đi tới nhà hàng. Diệp Tinh Trúc vốn là khách quen của nhà hàng này. Cô ấy gọi mười món ăn, một vò rượu, nói: “Tôi tên là Diệp Tinh Trúc, đến giờ còn chưa được biết quý danh của tiên sinh?”

Ngô Bình: “Lý Huyền Bình, còn đây là em gái tôi Hồng Lăng”.

“Thì ra là Lý tiên sinh và Hồng Lăng tiểu thư. Vừa rồi tiên sinh làm việc trượng nghĩa khiến tôi rất cảm kích. Tôi xin kính tiên sinh một ly”.

Nói rồi cô nâng ly rượu lên uống cạn.

Ngô Bình cũng uống một ly và nói: “Cô Diệp, cô đã mở một phòng trưng bày tranh khi còn trẻ như vậy, đúng là tài giỏi”.

Ngô Bình có thể nhận ra tu vi của Diệp Tinh Trúc không cao, chỉ là Địa Tiên, nhưng quy mô phòng tranh này của cô ấy không hề nhỏ.

Diệp Tinh Trúc khẽ thở dài: “Phòng trưng bày tranh là do bố tôi mở ra. Ba năm trước, bố tôi mê vẽ tranh, vẽ đến tẩu hỏa nhập ma. Đến nỗi hiện tại gia đình tôi phải nhốt ông ấy dưới lòng đất. Bố tôi chỉ có mình tôi là con gái nên tôi không còn cách nào khác, đành một mình tiếp quản phòng trưng bày tranh này. Nhưng hiện tại, các họa sĩ đang tạo áp lực rất lớn lên phòng tranh của tôi, khó khăn lắm mới tồn tại được qua ngày”.

Hồng Lăng: “Kẻ vừa bị anh tôi đánh tên là gì? Hắn thường xuyên tới quấy rầy chị sao?”

Diệp Tinh Trúc: “Hắn ta tên là Ngọc Bảo Long, là cậu chủ nhà họ Ngọc. Hắn ta trước nay tác oai tác quái, hành động vô pháp vô thiên. Chỉ vì mấy ngày trước hắn ta giở trò đồi bại với tôi, tôi chống cự quá quyết liệt nên hắn ta đã nói những lời rất hiểm độc. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ bắt tôi phải ngủ với hắn ta, nếu không phòng trưng bày tranh của tôi sẽ không thể tiếp tục mở cửa nữa. Sản nghiệp của gia đình tôi ở đây, tôi cũng không thể rời khỏi nơi này nên chỉ đành thuận theo ý trời, để mặc cho hắn bắt nạt mình”.

Ngô Bình: “Người nhà họ Ngọc quả là vô phép vô tắc, coi trời bằng vung”.

Vừa nói, anh vừa lấy bức tranh ban nãy ra quan sát một lúc rồi mở mắt thấu thị. Sau khi mở mắt thấu thị, anh lập tức phát hiện bức tranh này là không gian ba chiều, các đường nét khác nhau phát ra ánh sáng có màu sắc khác nhau.

Anh cố gắng điều khiển các đường nét bằng thần niệm của mình, khiến chúng bắt đầu di chuyển. Ngô Bình hiểu nhiều biết rộng nên nhanh chóng kết hợp được các đường nét phức tạp và hỗn loạn để tạo thành một hình vẽ hoàn chỉnh. Hình vẽ đó là một bóng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play