Chương 432

Ông già nhìn vào mắt Ngô Bình, đáp: “Nơi này là nơi mà thần sư Đông Doanh Oda Tamura bày sát trận. Ông ta mượn sát khí của nơi này để nuôi tượng ma, dùng nó để luyện tà thuật. Oda Tamura đã một trăm năm mươi tuổi rồi, tu vi cao thâm. Hơn nữa, ông ta vô cùng giàu có, nắm trong tay rất nhiều tập đoàn giàu có của Đông Doanh”.

“Các cậu phát triển bất động sản ở đây, chắc chắn ông ta sẽ tìm mọi cách ngăn cản. Cho nên hiện giờ các cậu đang gặp nguy hiểm. Nghe tôi khuyên, hoặc phải tìm cao nhân giúp đỡ hoặc phải bỏ đi ngay”.

Ngô Bình bình thản đáp: “Ông biết nhiều như vậy, lẽ nào ông chính là người của Oda Tamura?”

Ông già thở dài đáp: “Ông nội tôi, bố tôi và cả tôi đều bán mạng cho gia tộc của Oda Tamura. Chúng tôi phụ trách việc giám sát khu vực vịnh Bạch Long này. Thế nhưng nửa năm trước tôi bệnh nặng nên sai con trai tôi theo dõi nơi này. Ai ngờ thằng nghịch tử đó nửa năm không thèm tới đây lấy một lần. Khi tôi quay lại thì các cậu đã động thổ khởi công rồi”.

“Oda Tamura sẽ không tha cho tôi, cho nên giờ tôi sẽ đưa gia đình chạy trốn. Thế nhưng đều là người Viêm Long, tôi không muốn các cậu mất mạng mà không hiểu lý do cho nên mới tới khuyên cậu”, ông già nghiêm mặt lại, nói tiếp: “Mong cậu đưa ra quyết định sáng suốt”.

Nói rồi, ông già định rời khỏi đó nhưng lại bị Ngô Bình gọi lại: “Từ từ đã”.

Ông già quay đầu lại, cau mày hỏi: “Cậu muốn tôi ở lại sao?”

Ngô Bình đáp: “Tôi còn vài vấn đề cần ông giải đáp”.

Ông già thở dài đáp: “Cậu hỏi đi”.

“Ngoài ông ra, còn tai mắt nào của gia tộc Oda Tamura ở đây không?”

“Không còn, tôi là người duy nhất giám sát nơi này”.

Ngô Bình gật đầu hỏi tiếp: “Gia tộc đó có nói khi nào họ sẽ tới đây không?”

“Có lẽ là năm năm sau”, ông già đáp: “Đến lúc đó bọn họ sẽ tới để lấy bức tượng ma”.

Ngô Bình: “Giờ ông có thể đi rồi”.

Ông già nhanh chóng rời khỏi đó, Ngô Bình lập tức quay sang nói với Đường Tử Di: “Tạm thời ngừng thi công đi. Việc này không giải quyết được thì nơi này sẽ vô cùng nguy hiểm”.

Đường Tử Di hỏi lại: “Oda Tamura này là người Đông Doanh thì chúng ta đâu cần phải sợ?”

Ngô Bình lắc đầu: “Lão ta sống tới một trăm năm mươi tuổi, tu vi ít nhất cũng phải ngang ngửa Võ Vương. Nếu lão ta muốn đối phó với chúng ta thì dễ như trở bàn tay. Cho nên trước khi giải quyết được lão, chúng ta không thể tiếp tục thi công”.

Đường Tử Di thở dài đáp: “Được rồi”.

Ngô Bình: “Em về nhà trước, anh sẽ ở lại đây giám sát. Nếu có người Đông Doanh nào liên lạc phải lập tức nói với anh nhé”.

“Vâng”, Đường Tử Di gật đầu rời khỏi công trình.

Không lâu sau, Dương Mộ Bạch gọi điện thoại tới: “Sư đệ, đại sư huynh đang trên đường tới. Sư phụ đang có việc gấp nên tạm thời chưa tới ngay được. Tu vi của đại sư huynh rất cao. Có sư huynh ở đó, anh nghĩ không vấn đề gì đâu”.

Ngô Bình: “Vậy được, em sẽ đợi anh ấy”.

Vừa cúp điện thoại thì có một số lạ gọi tới cho Ngô Bình. Anh nhấc máy thì một giọng nam trầm ấm vọng ra: “Là sư đệ Ngô Bình đó phải không?”

Ngô Bình vội đáp: “Là em, đại sư huynh đó sao?”

Người đàn ông kia cười đáp: “Là anh đây, em ở đó đợi anh, anh sẽ tới đó trong vòng một tiếng”.

Ngô Bình: “Vậy được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play